Như người ta đã nói, có ba điều mang đàn ông đến gần nhau hơn!
Tiền bạc, quyền lực, phụ nữ!
Ba điều này có thể biến thù thành bạn, khiến những người xa lạ chưa từng gặp mặt ngay lập tức trở thành những người bạn thân thiết.
Vào lúc này, Mạc Phong chỉ cho họ một con đường sáng, họ liền bỏ qua hết những chuyện quá khứ.
Nhìn thấy bọn họ hưởng ứng nhiệt liệt như vậy, không hiểu sao trong lòng anh luôn có chút bất an.
Dù sao những người này không giống ông Tám! Anh là người có tiếng nói nhất trong tông Hắc Long, tông Thiên Long có quá nhiều loại người, hơn nữa tâm tư của mỗi người đều khác nhau, nên việc quản lý đương nhiên sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
"Nhưng tôi cảnh cáo trước. Nếu ai dám làm chuyện khuất tất trong đó, thì tốt nhất hãy khôn khéo, bằng không nếu tôi biết thì ...!"
Bùm--!
Mạc Phong dùng nắm đấm đập mạnh vào cột đá.
Cột đá hoa cương này lập tức có rãnh sâu mười phân!
Tất cả mọi người không khỏi hít một hơi, may mà lúc nãy Mạc Phong nương tay, bằng không nếu cú đấm kia đánh vào người bình thường, cho dù không chết, xương sườn có khi cũng phải gãy mất vài cái.
"Không dám, vì bây giờ chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền, nếu mọi người hai lòng, há chẳng phải muốn chiếc thuyền này chìm sao?!"
"Đúng! Nếu ai dám nghĩ tới chuyện chia rẽ tông Thiên Long, tôi là người đầu tiên không đồng ý!"
"Tính cả tôi đi! Vì anh Mạc là tông chủ, anh ấy nói gì tôi nghe nấy. Các người sau nói chuyện để ý một tí. Nếu có nói xấu anh Mạc đừng để tôi nghe thấy!"
Trước những lời hứa hẹn của đám người kia, Mạc Phong chỉ nghe tai này ra tai kia. Không đúng! Thậm chí nó còn chưa vào được tai anh ấy chứ!
Nếu không phải anh giúp họ kiếm được tiền thì chắc họ sẽ trở mặt trong chớp mắt.
Mới giây trước còn gọi anh xưng em ngọt xớt, vậy mà giây sao đã trở mặt thành thù. Giang hồ hiểm ác chính là vậy, thứ đáng sợ nhất không phải là ma quỷ mà chính là lòng người!
Dù chỉ cách nhau lớp da nhưng chẳng ai nhìn thấu được tâm can người đối diện!
"Ha ha, Mạc Phong phải không? Tôi là bác Hai của Tô Nguyệt, tên là Tô Đại Cường! Những thứ khác tôi không dám khoác lác, nhưng nếu là chuyện làm ăn thì ở đây tôi số hai thì không ai là số một! Cậu nhìn xem bọn họ có thể bắt chước kinh doanh dược liệu, còn tôi cảm thấy bản thân mình có thể một mình đảm nhận chức giám sát kinh doanh ấy chứ! Tôi có thể làm tai mắt của cậu giám sát bọn họ!"
Người đàn ông mới trước đó còn hống hách như vậy nay lại sấn vào Mạc Phong cong đuôi lên nịnh nọt.
Nhìn thấy những kẻ như thế này chỉ khiến Mạc Phong thấy bực mình!
Nếu phải dùng một loài động vật để miêu tả thì loại người này giống loài rắn nhất. Hơn nữa, lại còn là rắn độc. Đừng nhìn dáng vẻ khúm núm của ông ta lúc này mà mất cảnh giác, một khi có cơ hội, ông ta có thể đâm sau lưng lấy mạng của mình lúc nào không biết chừng.
Người như vậy mà giữ lại bên mình thì khác gì một quả bom nổ chậm.
Tô Nguyệt thấy bác Hai của mình mặt dày như vậy thì cũng chán ghét ra mặt nói: "Bác Hai, kẻ không có chút lòng tự trọng nào thì không xứng đáng làm người!"
"Nguyệt Nguyệt cháu nói hơi quá đáng rồi, dù gì bác cũng là bác Hai cháu. Lẽ nào bác phải chết trước mặt cháu thì cháu mới chịu tha thứ cho bác?", Tô Đại Cường lúc này mới nhắc lại tình nghĩa.
Nhưng Tô Nguyệt vẫn không hề niệm tình xưa đáp: "Ông chết đi cho tôi xem! Hôm nay ông nói chết được mà không làm được thì tôi sẽ càng coi thường ông hơn đấy! Đây dao đây cầm lên rạch một đường trên cổ là được giải thoát rồi!"
Nói rồi cô còn vứt một con dao ra, không hề niệm tình xưa. Rõ ràng là người thân máu mủ ruột già mà trở mặt được đến mức này thì đúng là đáng sợ thật.
Con dao được vất ngay trước mặt Tô Đại Cường, ông ta ngẩn người ra, có lẽ cũng không thể ngờ Tô Nguyệt lại tuyệt tình như vậy.