Thời gian dài như vậy, đừng nói là tám chục triệu, ngay cả mười triệu cũng chưa bán nổi. Nhà họ Từ thì khá khẩm hơn một chút, một tháng bán được hơn hai mươi triệu, nhà Mộ Dung là mười ba triệu, nhà họ Châu thảm nhất , mới chỉ bán được sáu triệu.
Hơn nữa thời hạn một tháng cũng sắp kết thúc. Với tiến độ như hiện tại thì không chỉ không bán được mà còn phải bồi thường số chênh lệch cho nhà họ Diệp nữa. Nếu bán được sáu triệu thì còn phải bồi thường thêm bảy mươi bốn triệu nữa!
Trong sáu triệu doanh thu thì lợi nhuận là bốn triệu, tương đương với việc nhà họ Châu kiếm không không cho nhà họ Diệp bảy mươi sáu triệu!
Điên cuồng một tháng cùng Mạc Phong, suýt nữa thì khiến toàn bộ chuỗi kinh tế của nhà họ Châu bị sụp đổ theo. Nhà họ Từ mạnh hơn, Từ Giai Nhiên có thể kiếm được tiền từ lĩnh vực khác.
Nhà Mộ Dung cũng vậy. Mộ Dung Trầm Chương cũng có thể rút tiền vốn từ nước Mễ về. Còn nhà họ Châu có phần bị động hơn vì họ thiếu tiền.
Giờ đây nhà họ Tưởng có thể đầu tư ba tỷ thì rõ ràng là có thể giải quyết ngay vấn đề cấp bách này.
Vì vậy Châu Nhược Niên bắt đầu dao động.
“Ông Châu, chuyện này nên thận trọng, không được hồ đồ, chuyện gì cũng phải cân nhắc!, Từ Mậu Thịnh ngồi bên cạnh khoanh tay nói nhỏ.
Mộ Dung Vân Long thì chìm vào yên lặng. Ông ta đang do dự, và cũng bắt đầu dao động. Nhưng lại không cam tâm sát nhập tài sản vào nhà họ Tưởng. Mặc dù ba tỷ rất hấp dẫn nhưng có rất nhiều việc sẽ bị khống chế.
Có một câu nói thế này, thà làm vua xứ mù còn hơn làm thằng chột chỗ sáng. Nếu bị nhà họ Tưởng kiểm soát thì chi bằng tự mình phát triển. Mặc dù không bằng nhà họ Tưởng nhưng ít nhất cũng thoải mái, hơn nữa tình hình hiện tại của nhà Mộ Dung cũng tốt hơn nhà họ Châu nhiều, không bị khó khăn về kinh tế.
Vì vậy ông ta đang do dự, lẽ nào lại từ bỏ cuộc các cược trước đó với Mạc Phong sao?”
“Các người vẫn tin rằng thằng nhãi đó sẽ đổi đời sao? Nhà họ Tưởng là chỗ dựa lớn như vậy không chọn, tại sao lại cứ tin tưởng thằng nhãi đó?”, Châu Nhược Niên lắc đầu với vẻ khó hiểu: “Cậu ta nói là sẽ giúp chúng ta kiếm tiền, giờ thì sao? Một tháng đã qua rồi mà không thấy bóng dáng cậu ta đâu, giờ chúng ta không chỉ không kiếm được mà con phải bồi thường mấy chục triệu tệ cho nhà họ Diệp nữa!”
Rầm.
Đúng lúc này cánh cửa được mở ra, một giọng nói quen thuộc từ ngoài vọng vào.
“Hừ, vậy ý của ông là đi theo tôi thiệt thòi lắm phải không?”
Từ Giai Nhiên đang ngồi im lặng trong phòng lập tức quay đầu lại: “Mạc Phong!”
Lúc trước khi đang ngồi đây cô đã không ngừng nhắn tin cho Mạc Phong. Nhưng lần nào cũng đánh nội dung xong rồ lại xóa, bởi vì cô không biết phải nói với anh như thế nào.
Từ Giai Nhiên cũng khó khăn lắm mới xây dựng được mối quan hệ mà giờ bị nhà họ Tưởng nhúng tay vào thì coi như sụp đổ hết, thế nhưng cô cũng sợ Mạc Phong không thể nào cứu vãn được thế cục này mà còn bị mất mặt.
Mọi người tái mặt khi nhìn thấy Mạc Phong bước vào.
Một Dung Trầm Chương để lộ nụ cười khó hiểu, có lẽ là nụ cười của sự chờ đợi đã lâu.
Thế nhưng Mạc Phong vẫn cảm nhận được luồng sát khí ở đâu đó trong căn phòng
Luồng sát khí này không phải của ai khác mà chính là của Tưởng Minh Xuyên.
Hắn tức giận, chỉ muốn xé anh ra thành trăm mảnh.
Mạc Phong cũng bực bội. Mẹ kiếp! Đây được coi là lần đầu gặp mặt mà, sao lại mang theo thù hận như thấu tận xương can đè lên anh chứ!
“Đây là cậu Tưởng phải không?”, anh nhướn mày khẽ cười.
Nhưng Tưởng Minh Xuyên không thèm nhìn anh. Từ Mậu Thịnh thì vội vàng lên tiếng hòa hoãn: “Người anh em Mạc Phong, để tôi giới thiệu với cậu đây chính là cậu chủ của nhà họ Tưởng ở Cửu Thành, cậu Tưởng Minh Xuyên!”
“Ồ! Nhà họ Tưởng à, một gia tộc chẳng ra làm sao, khí thế bình thường thôi mà trông cũng ra dáng phết nhỉ!”, Mạc Phong cười châm biếm.