Vừa dứt lời Nhược Hi lập tức cứa đứt động mạch của tên này. Tòa nhà nhà đã sớm bị Ngũ Âm Lục Luật khống chế. Họ không xử lý hết đám người này mà sẽ giữ lại một ít. Nếu không, khi đối phương có vấn đề thì không thể tìm được người thông báo.
Trên sân thượng.
Người đàn ông hóa trang như tên hề chĩa sũng về phía anh cười lạnh lùng: “Minh Vương, giơ tay lên! Lấy thứ trong túi ra. Tao biết mày không dễ đối phó. Vì vậy sẽ có những người bạn đưa mày lên đường để mày không còn cảm thấy cô đơn!”
Mạc Phong vừa giơ tay vừa nhìn xung quanh. Quả nhiên là mười hai vị thần của tổ chức Tà Linh.
Hơn nữa chúng còn có mặt đông đủ. Trong đó có năm người mà anh quen, chính là Lão Nguyên – một trong mười hai tên, còn những tên còn lại thì đã bị thay đổi.
“Ấy, khí thế cũng gớm nhỉ. Lần trước khi ám sát bá tước cũng không thấy các người có mặt đầy đủ như vậy. Vậy mà đối phó với một tên cắc ké như tao lại cần nhiều cao thủ như vậy sao? Đúng là đánh giá tao cao quá!”, Mạc Phong cười xùy.
Một người đàn ông tóc trắng cũng nhếch miệng: “Minh Vương, lâu quá không gặp, có khỏe không?”
Đương nhiên Mạc Phong quen người đàn ông này. Lúc trước anh đã cứu hắn một lần. Nhưng mỗi người một chủ nên anh cũng hiểu, phải có nguyên tắc của mình. Nếu hôm nay Mạc Phong chết ở đây thì người đàn ông tóc trắng cũng sẽ đích thân tặng hoa để tưởng nhớ.
Nếu người đàn ông tóc trắng chết ở đây thì Mạc Phong cũng sẽ làm điều tương tự. Nếu không phải vì hai người có quan niệm khác nhau thì không biết chừng họ đã là bạn rồi cũng nên.
Tên người này là William Paul Smith. Tên của người nước ngoài thường dài. Lần trước nếu không phải hắn ở trong bóng tối ra tay giúp thì có lẽ Mạc Phong đã bị ám sát rồi.
Thế là tổ chức cho rằng hắn là kẻ phản động và định giải quyết hắn. Nếu không phải vì thấy hắn vẫn còn giá trị sử dụng hoặc là do đang thiếu người thì có lẽ hắn đã sớm lên đường tới Hoàng Tuyền rồi.
Nhưng thực ra hắn làm vậy là vì Mạc Phong cũng đã từng tha cho hắn một lần. Người làm việc đúng là phải có nguyên tắc, nhưng cần coi trọng lương tâm. Hai bên chiến đấu rất có thể né nhau nhưng không được bắn lén.
Đây có lẽ chính là đạo anh hùng tiếc anh hùng.
"William, đã lâu không gặp! Lần này do ông dẫn quân à, xem ra tôi lành ít dữ nhiều rồi".
Mạc Phong xua tay khẽ cười.
Người đàn ông tóc trắng chỉ khẽ lắc đầu: “Không cần phải nói khách khí đâu. Một nhân vật phụ như tôi được lọt vào tầm mắt của Minh Vương đã là vinh hạnh rồi. Những người anh em của tôi có nằm mơ cũng không ngờ được đánh trận này! Mặc dù cậu đã ra khỏi châu Âu nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn đó. Nếu hôm nay cậu chết trong tay tổ chức chúng tôi thì chắc chắn sau đó chúng tôi sẽ trở thành tổ chức sát thủ số một thế giới!”
“Âu! Giết tôi mà khiến các người có nhiều cảm giác được sống như vậy sao?”, Mạc Phong cười xùy.
Đôi mắt ti hý như mắt chuột của đám người này trông thật đáng yêu.
Một người đàn ông đeo kính khác cười lạnh: “Đương nhiên. Danh tiếng của Minh Vương truyền khắp châu Âu. Nên ai có thể giết được cậu thì ngay lập tức sẽ trở thành sát thủ số một”
“Hơn nữa cái đầu cậu đã được treo thưởng với giá tám mươi triệu bảng Anh rồi. Chúng tôi lấy tiền đó đi ăn bít tết, không ngon sao?”, một người đàn ông mặc vest khác cười lạnh.
Tám mươi triệu bảng Anh tầm vài trăm triệu tệ. Cụ thể là bao nhiêu thì dựa vào tỉ giá hối đoái hiện tại để tính. Nhưng trước khi bị Mạc Phong làm loạn, phá hoại nền kinh tế châu Âu thì tỉ giá cũng cao lắm.
Mạc Phong xua tay cười lạnh: “Vì vậy hôm nay các người tìm tôi không phải là chỉ để khua môi múa mép đấy chứ? Nếu như đánh nhau đường hoàng, không bắn lén thì tôi sẽ chấp nhận lời thách đấu của các người, hơn nữa để cả mười hai người cùng lên!”
“Quá ngông cuồng! Đã rút khỏi thị trường châu Âu lâu như vậy mà tính cách ngông cuồng trên người cậu vẫn không hề thay đổi!”
Anh chỉ cười kiểu sao cũng được: “Ngại quá, không ngông thì không phải là thanh niên!”
Vụt!
Nói xong, mười hai tên có mặt đồng loạt hành động.
Mạc Phong cũng lao lên không chút do dự. Đám người này ngoài việc muốn lấy công thức chất độc ra thì còn muốn lấy đầu anh.