Về cơ bản, giây trước vừa đưa cho nhà người ta mấy thỏi vàng, nhưng chỉ mấy ngày sau liền tìm lý do cưỡng ép vơ vét hết về.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên cả, nếu bên trên không ra chỉ thị, thì những người lính bên dưới làm sao dám lộng hành như thế được.
Ầm!
Loảng xoảng!
Nhà bị đập phá, nói là tìm người nhưng thực chất là gián tiếp vơ vét của cải.
“Lục soát cẩn thận, không được bỏ qua bất cứ ngóc nghách nào!”, tên đàn ông cầm đầu chỉ vào xung quanh, trầm giọng nói.
Cô gái nhìn thấy họ liên tục đập phá nhà mình, thậm chí cả chăn ga gối đệm cũng bị lôi ra khắp nơi.
"Dừng lại! Các người rốt cuộc tới đây làm gì vậy?"
Cô ấy thất thểu về phía tên lính dẫn đầu, nắm lấy cánh tay của tên đàn ông rồi cắn một cái.
"A! Con tiện nhân này mày muốn chết à!”
Bốp!
Lại là một cái tát khác, không những thế hắn còn đạp mạnh một cái vào người cô gái.
Cơ thể nhỏ nhắn và yếu ớt cuộn tròn thành một quả bóng trên mặt đất, nhưng tên đàn ông kia chả có chút nào là thương hoa tiếc ngọc cả.
Nắm lấy tóc của cô gái nhìn một lượt: "He he, trông cũng ngon phết nhỉ! Mấy anh em nhịn đói cũng lâu rồi nhỉ, thưởng cho chúng mày này!"
"He he he he, cảm ơn anh!"
Những tên đang lục xoát tài sản nghe vậy lập tức quay đầu nhìn cô gái đang nằm trên mặt đất, nhếch mép cười.
"Đừng nói con nhỏ này trông nuột mà còn có cảm giác là con gái cưng à nha!"
"Không phải sao? Lúc bước vào tao đã phát hiện ra rồi. Trông cũng khá đẹp. Bây giờ chỗ chúng ta đứa nào trông được được tí là dâng cho thần núi hết rồi, có như này là tốt lắm rồi!"
"Được rồi, mấy anh em xếp hàng đi, tao trước!"
"Sao mày được làm trước, anh em cùng làm đi, he he!"
"..."
Khi cô gái nằm trên mặt đất nghe thấy lời này, toàn thân cô ấy run lên.
Nhưng đã có bốn năm tên đàn ông lao tới, một vài tên đàn ông có lương tâm còn đứng tại chỗ chần chừ, muốn đi nhưng không dám đi.
Như thể đang lo lắng, một người để ria mép nhìn tên đàn ông đang đứng ở cổng, nói nhỏ: "Anh ơi, chúng ta làm như này không hay lắm đâu, nếu như bị thiếu tư mệnh biết được thì mất đầu như chơi đấy!"
"Mày sợ cái gì? Thiếu tư mệnh bây giờ đã bị khống chế. Để tao nói thật cho mà biết, cô ta đã bị hội trưởng lão tước hết quyền hạn rồi. Mười tám trại Nam Khương chúng ta e rằng sẽ cải tổ lại lần nữa cũng nên. Đương nhiên chuyện này là của cấp trên, không phải việc của chúng ta, yên tâm chơi đi, có chuyện gì tao chịu trách nhiệm!”, tên đàn ông vỗ ngực tự tin nói.
Khi những người còn lại nghe thấy thế, vẻ lo lắng trên khuôn mặt của họ đột nhiên biến mất.
Ý nghĩ tử tế khi nhìn cô gái sắp bị lột sạch quần áo trên mặt đất kia cũng biến mất, không những không ngăn cản, còn trực tiếp tham gia.