Nguyên nhân khiến Võ Tắc Thiên chết vì bà ấy là phụ nữ, một số công pháp chỉ có nam giới mới có thể luyện, sau khi chết thì tất cả bảo vật đều bị thất truyền, có người nói rằng chúng được cất giấu trong cung điện ngầm của Càn Lăng.
Vào cuối triều đại nhà Đường, tên trộm Ôn Đào đã cố gắng mở Càn Lăng, hắn đã thử rất nhiều phương pháp, nhưng đều là đồ không đủ hoặc không thể tìm thấy lối vào. Theo truyền thuyết, Càn Lăng có mười hai cổng, tất cả đều là cửa sắt nặng 3,333 cân, không thể mở được.
Thậm chí, có người còn cho rằng Càn Lăng thực chất được xây dựng để trấn áp yêu ma cổ đại chứ không phải lăng mộ thật, thật hay giả thì không ai biết.
Chính vì những điều hư và thực này đã khiến giang hồ một thời điêu đứng.
Nếu có người trường sinh bất lão thật, thế thì sống trên đời này đau khổvà cô đơn biết bao, không có bạn bè, không có người thân, còn phải trơ mắt nhìn những người xung quanh lần lượt chết đi.
Sự bất tử không phải là một món quà mà là sự tra tấn.
Nhưng một số người thích kiểu tra tấn này, họ phải mở Càn Lăng bằng mọi cách, bởi vì nhiều người đã lún quá sâu vào con đường này rồi.
Lợi ích càng lớn thì càng có nhiều người không sợ chết, rủi ro và lợi ích luôn đi kèm với nhau.
Nhưng khi hai miếng ngọc bội được ghép lại, chả hề có tia sáng từ trên trời xuống, mở ra bản đồ như mong đợi.
“Chuyện … chuyện gì thế này?”, Hoàng Phổ Man Ngưu sửng sốt.
Cho dù có ghép hay tách hai miếng ngọc bội kia như nào, đều không có phản ứng gì, chỉ có mặt âm của ngọc bội có ánh vàng nhàn nhạt, còn mặt dương thì hoàn toàn không có phản ứng.
Rắc--!
Hoàng Phổ Man Ngưu bóp nát mặt dương của viên ngọc: "Giả! Chết tiệt! Chết tiệt——!"
Nhất thời, quạ và chim bay trong rừng bay lên.
…………
Bến tàu Giang Hải.
Trên một chiếc tàu hàng nhỏ.
Mười người vừa thoát khỏi cao ốc đã nhanh chóng lên tàu hàng.
"Đậu má nó! Cuối cùng cũng lên rồi! Ông đây còn tưởng mình sẽ chết ở đây chứ!", tên da đen cường tráng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm: "Chỉ tiếc là không tự tay giết được ‘Minh Vương’. Tao vẫn muốn cầm đầu hắn về để nhận thưởng!"
William ở bên cạnh thở hồng hộc, vỗ đầu hắn tức giận nói: "Mày còn muốn lấy mạng hắn à? Nếu không phải hắn vướng bận, e rằng chúng ta đều không phải đối thủ của hắn đâu! Được rồi! Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, dù sao chúng ta cũng có được chất độc Bạch Cốt trong tay rồi, đúng chứ?"
"Có lý! Đợi khi chúng ta trở về châu Âu nghiên cứu được đống chất độc này, nơi đầu tiên bị hạ độc sẽ là Hoa Hạ. Tao nhất định phải thiêu rụi mảnh đất này! Tao muốn xem, hắn muốn trở thành chúa cứu thế! Cuối cùng cứu được bao nhiêu người?"
"Đi thôi, chúng ta vào trước đi!"
"..."
Tàu hàng dần rời bến và lên đường.
Xuôi sông sẽ tới được biển, chỉ cần đến được biển thì sẽ có quân tiếp ứng.
Tiến vào trong tàu chở hàng, thấy ma thuật sư lúc trước đang ở trong đó, lúc này, đang hút thuốc ở trên ghế, trông rất tận hưởng.
"Mày chưa chết? Tao tưởng mày chết trong tay nhà họ Mạc rồi!", William hừ lạnh khinh thường nói.
Ma thuật sư gõ gõ tàn thuốc, cười lạnh nói: "Bắt tao? Chỉ dựa vào mấy cái bánh bích quy nhà họ Mạc sao? Bắt tao thì phải xem xem có đủ trình không đã!"
“Đồ nhát gan, bây giờ thì cứng miệng lắm, trước đó ai chạy nhanh thế!”, gã da đen tức giận nói.
William mặc kệ ma thuật sư, không thèm tham gia vào cuộc cãi vã, mà sải bước đi về phía người đàn ông trong chiếc mặt nạ hề.
"Lake, nghiên cứu thế nào rồi?"
Gã hề đấm vào bàn và giận dữ hét lên: "Chúng ta bị chơi xỏ rồi!"
"Bị chơi xỏ? Ý của mày là?"
"Đây hoàn toàn không phải là chất độc ‘Bạch Cốt’, nó chỉ là amoxicillin thông thường! Tên khốn, bị tên đó chơi xỏ rồi!”
"Cái gì?"
"..."
William cũng vội vàng tiến lên để xem thử. Nhúng tay vào và nếm thử chất bột màu trắng nằm trên bàn, thấy hơi chát chát: "Là amoxicillin! Chúng ta bị chơi xỏ thật rồi?"
"Bây giờ tao cũng không biết, hồi đó họ có nghiên cứu ra chất độc ‘Bạch Cốt’ hay không, hay là nghiên cứu ra rồi, nhưng thứ bị ăn cắp chỉ là phương pháp hóa học đó thôi! Là tao chủ quan. Nếu có thành phẩm thì đáng lẽ năm đó chúng ta đã tìm ra rồi, cũng không biết tìm mấy năm rồi mà chả phát hiện ra chút tung tích nào!"
"..."
Lúc này, một người từ trong ca-bin chạy vào, vội la lên: “Không xong rồi, trên bờ có người bắn mấy phát vào đuôi tàu của chúng ta rồi!”.
“Để họ bắn đi, đợi đến khi chúng ta ra đến biển, xem họ có thể làm gì, không phải đã có đội yểm trợ rồi sao?”, William quay đầu lại, trầm giọng nói.
"Tao sợ tên đó đang đuổi theo, ‘Minh Vương’ là một người có thù tất báo! Lần này chúng ta đang ở trong địa bàn của hắn, chúng ta đâu thể rời đi dễ dàng như vậy!"