Tiếng vang mà anh gây ra lần này ở duyên hải chắc chắn đã gây ra sự chú ý cho rất nhiều người. Không chỉ anh mà e rằng đến cả những người bên cạnh anh cũng đã bị để ý.
Vì vậy anh cần phải mạnh hơn nữa. Vấn đề đầu tiên là phải biến Giang Hải trở thành địa bàn của mình.
Không có lòng trung thành tuyệt đối, chỉ là không đủ ý chí để phản bội mà thôi.
Nhà họ Tưởng định dìm chết anh thì phải bỏ ra không ít tiền, thậm chí còn đưa ra lợi ích lớn hơn những gì Mạc Phong từng đề xuất, nếu không tại sao ba gia tộc kia phải hợp tác với họ?
Vì vậy muốn bốc được bọn họ đi thì nhà họ Tưởng cũng phải chật vật lắm.
Anh lấy đại vài bình đan dược, giữ lại một ít để bản thân dùng còn lại thì coi như là một loại sản phẩm thử nghiệm để mang đi bán.
“Lấy mấy bình này thôi à? Không thấy giống phong cách của cháu nhỉ? Trước đây cháu chỉ muốn lấy sạch đồ của ông thôi mà?”, Thường Vân Sam dựa người vào ghế cười xùy.
Nói thật là ở đây không ít bảo bối, hơn nữa hình như gần đây còn thêm vài món mới nhưng có rất nhiều thứ anh không sử dụng được.
Khi anh định rời đi thì bỗng cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Anh quay đầu lại nhìn thì thấy có một binh khí ở góc sân đang phát ra luồng khí lạnh lẽo đó.
Là một thanh trường kích có đầu hình chữ ‘Tỉnh’, những lưỡi dao xung quay trông hơi gỉ sét nhưng luồng sát khí lạnh lẽo vẫn còn đó và đang phát ra.
Chắc chắn là trước đây vũ khí này đã giết chết rất nhiều người. Máu của không ít người đã được nhuốm lên người nó.
Mạc Phong chậm rãi bước tới cầm thanh vũ khí lên. Cây kích cao tầm hơn hai mét, hơn nữa lần trước anh không thấy. Vì vậy chắc chắn gần đây ông cụ mới đặt nó ở chỗ này.
“Phương Thiên Họa Kích! Đây là Phương Thiên Họa Kích phải không?”, anh nhìn tạo hình vũ khí và kêu lên.
Phản ứng của ông cụ vô cùng thản nhiên: “Chẳng phải chỉ là một cây kích nát te tua sao? Có cần phải kêu lên như vậy không? Lúc trước có một kẻ tự xưng là hậu nhân của Lữ Bố tới tìm ông nhờ giúp đỡ, nói rằng đây là vũ khí do tổ tiên của họ để lại. Ông thấy lưỡi dao còn dùng được nên thu nhận như sắt vụn thôi!”
“Người đó tìm ông làm gì?”
“Con trai chết, muốn gặp lần cuối, nhờ ông giúp họ dẫn hồn!”
“…”
Mạc Phong cảm thấy cạn lời: “Ông cũng nhiều nghiệp vụ gớm nhỉ!”
Nếu không phải vì anh không biết sử dụng món đồ này thì anh đã lấy đi ra oai từ lâu rồi.
Anh cho mấy bình đan dược vào túi và bước quay lại “Phải rồi ông cụ!”
“Gọi là sư thúc!”
Ông cụ xị mặt quay qua, vuốt râu khẽ nói.
"Cháu hỏi này, ông có thể nói cho cháu biết làm thế nào để chữa được bệnh tim thông nhĩ thất không?”
“Bệnh tim thông nhĩ thất sao? Cháu muốn cứu con bé nhà họ Diệp à?”, Thường Vân Sam trợn mắt nhìn anh.
Mạc Phong vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, ông giỏi như vậy chắc chắn là biết cách đúng không? Có thể nói cho cháu không?”
“Biết! Nhưng biết cũng không nói cho cháu! Đây là số mệnh, không ai có thể ngăn lại được! Dương thọ của con bé đó chỉ được đến vậy thôi!”
“…”
Mạc Phong không tin cái gọi là dương thọ, âm thọ gì đó. Anh chỉ phất tay: “Rốt cuộc ông có nói hay không. Nếu mà cứ giả thần giả quỷ thì cháu cũng không miễn cưỡng, tóm lại là dù phải dùng thứ gì thì cháu cũng sẽ cứu cô ấy!”
“Hầy, là mạng của con bé, cũng là mạng của cháu! Cắt không được mà né cũng không xong!”
“Chết tiệt!”
Mạc Phong lập tức cởi giày ra, không phải định ra tay đánh ông ấy mà là muốn ông ngửi mà ngạt chết.
“Trời! Thằng nhóc này không rửa chân à, rau mùi quá. Ông không mở nổi mắt rồi đây này! Mau đi vào đi, ông nói là được chứ gì?”, Thường Vân Sam dụi mắt và kêu lên.
Xem ra chắc là ông đã bị mùi chân hành hạ cho đủ rồi.