"Bớt sủa đi! Tao là đạo sĩ còn mày là yêu quái! Mày bảo tao thả mày đi?! Được chắc?!"
Trương Phong giậm chân một cái, kêu to: "Kỳ Môn Phong Hậu! Liên hỏa!"
Lúc này, một con phượng hoàng lửa không hề sợ mưa bay ra khỏi tay hắn, lượn quanh con Giao Long hồi lâu.
Một con phun lửa, con kia phun nước, chạm vào nhau sẽ hóa thành hơi nước.
"Đạo sĩ?! Đạo sĩ chết trong tay ta nhiều không đếm xuể! Ta đã ăn thịt những kẻ còn mạnh hơn ngươi nhiều! Nói chi là ngươi!", con Giao Long gầm lên một tiếng, lao về phía Trương Phong.
Vù--!
Một tia sáng trắng lóe lên, một chiếc xúc tu của con Giao Long đã bị cắt đứt.
"Thất Tinh Bộ?! Ngươi là Kiều Phong?! Không thể nào, lần cuối cùng ta gặp ông ta là hơn chín trăm năm trước! Ngươi là hậu duệ của ông ta sao?!", con Giao Long cúi người trên mặt đất, nhìn Mạc Phong với ánh mắt kiêng dè, trầm giọng nói.
Đã gặp vào hơn chín trăm năm trước? !
Biết kể chuyện còn hơn cả Andersen nữa!
Nó không sợ Mạc Phong, mà là sợ kiếm Tàn Uyên trong tay anh và Thất Tinh Bộ quỷ dị kia! Một bộ pháp có tốc độ còn nhanh hơn gió!
Lúc nãy mới chỉ là một hai bộ, nếu học hết tất cả các bộ thì còn kinh khủng đến mức nào nữa, không phải là có thể đi chinh phục toàn bộ giới võ lâm sao? !
"Tao không phải Kiều Phong, cũng không phải con cháu của ông ta, tao tên là Mạc! Phong!"
Thân hình khổng lồ của con Giao Long này cuộn lại thành một vòng tròn: "Không thể nào! Ta đã cảm nhận được khí tức thù địch trong cơ thể ngươi! Ta không muốn trở thành kẻ thù của ngươi. Nếu là một ngàn năm trước, có lẽ ta sẽ sợ ngươi, nhưng sau một ngàn năm, ngươi làm gì được ta!"
"Thật sao?! Nếu thêm tao thì sao?!", trưởng lão Phong từ trên trời lao xuống chém hai thanh kiếm sắc bén xuống, cắm vào lưng con Giao Long kéo mạnh, một mảnh thịt rơi ra.
"Gào--!"
Con Giao Long ngửa mặt lên trời rống lên.
Nó vừa tức lên một cái đã khiến nước trong đầm Bích Thu cuộn sóng, những con sóng dâng cao tận vài mét.
"Lên bờ! Chạy lên mau!", Mạc Phong hét lên với nhóm người bên cạnh.
Trưởng lão Linh lúc này cũng hét lên:"Mau! Di tản mọi người chạy lên núi đi!"
Ục--!
Nước như một cơn lũ, không ngừng chảy ra từ đầm Bích Thu, ngay lập tức nhấn chìm gò đất trước đó.
"Mẹ kiếp! Lụt rồi, Khương Na, mau sơ tán mọi người đi!", Mạc Phong lập tức lui sang một bên.
Bạch Doanh lúc này lại lách mình quay đầu chạy đi, Diệm Phi thấy thế vội vàng hét lên: "Bạch Doanh, cô đi đâu vậy?!"
"Mọi người không phải lo cho tôi đâu!"
Nếu như nói cô ấy sợ hãi thì chắc chắn là không phải. Người ngay cả cái chết cũng coi thường sẽ sợ chuyện này sao? Cô ấy là Thánh nữ, đừng nhìn Bạch Doanh tuổi còn nhỏ, cô ấy là người vô cùng có trách nhiệm.