Làm ăn kinh doanh vốn đã khó khăn, mà lợi nhuận kinh doanh dược liệu lại cao, ít nhất cũng giúp các gia tộc có thể giải quyết được vấn đề kinh tế chỉ trong thời gian ngắn.
Vì vậy liên kết được với dược liệu vùng Giang Hải là kết quả mà họ phải nỗ lực từ rất lâu, hơn nữa giờ cũng đã bắt đầu có hiệu quả vì các tiệm dược liệu nhỏ tại thành phố Tây Xương cũng bắt đầu lưu thông theo tuyến đường này.
Đương nhiên cũng phải trầy da tróc vảy. Người kiếm được nhiều nhất đương nhiên là Mạc Phong, sau đó là ba gia tộc của Giang Hải, rồi còn lại mới tới những gia tộc là đại lý của các địa phương.
Thậm chí bên dưới những đại lý này vẫn còn đại lý nhỏ hơn, đó chính là những đại lý ở tuyến thôn, xã.
Như vậy cắt dần đi từng tầng thì những người ở cấp thôn, xã sẽ kiếm được rất ít, nhưng lợi nhuận dù ít thì vẫn đủ cho mọi người.
Vào lúc này mà Hứa Chí Minh lại bắt bọn họ cắt đứt việc qua lại với Giang Hải thì sao họ có thể đồng ý được.
Không có lòng trung thành tuyệt đối, cũng không phải vô duyên vô cớ mà lại có sự phản bội.
Muốn họ cắt đứt qua lại với Mạc Phong thì trước tiên phải cho họ nhiều lợi ích hơn nữa, nếu không, ai mà chịu từ bỏ lợi ích của mình vào thời khắc then chốt như thế này.
“Các ông quyết tâm muốn làm với anh ta đến vậy sao?”, Hứa Chí Minh khoanh tay hừ giọng lạnh lùng.
Người đàn ông trung niên với cái bụng bia gật đầu bằng vẻ kiêng dè: “Đường rộng thênh thang mỗi người một hướng, cậu Hứa hà tất phải làm khó những nhân vật cắc ké như chúng tôi chứ? Cậu thích cô Thương Hồng thì đi tranh giành là được, tôi tin với thực lực của cậu thì vẫn có cơ hội thắng đấy!”
“Hừ! Thằng nhóc đó, tôi khinh!”
“…”
“…”
Lúc này tại trung tâm thành phố Giang Hải.
“Vừa rồi có chiếc Panamera em không ngồi, lại ngồi xe điện công cộng với anh, em có thấy bị hạ thấp giá trị không?”, Mạc Phong quay qua khẽ cười.
Thương Hồng ngồi phía sau ôm chặt eo anh, khẽ ghé đầu vào lưng anh: “Bị hạ thấp giá trị sao? Em thà ngồi xe điện cả đời với anh cũng không thèm lên chiếc xe hiệu Porsche đó. Người đàn ông mà em đã chọn thì cả đời em sẽ không thay đổi. Dù sau này anh không có gì thì anh vẫn có em!”
Khoảnh khắc đó, Mạc Phong bỗng thấy khóe mắt cay cay. Vào sinh ra tử nơi chiến trận anh chưa từng khóc lấy một lần. Vậy mà vừa rồi anh đã suýt rơi nước mắt.
Có thể câu nói của Thương Hồng đã chạm tới trái tim anh.
Thương Hồng không phải là người thực dụng mà là người dám yêu dám hận, một cô gái sống hết sức cảm tính.
Nếu cho cô hai lựa chọn, một là có tiền tài bất tận nhưng cô độc cả đời và hai là sống cùng người mình yêu nhưng nghèo khó cả đời thì có lẽ cô sẽ chọn lựa chọn thứ hai.
“Cảm ơn em!”, Mạc Phong không quay đầu lại nhưng nói ra ba từ.
Anh vốn định nói rất nhiều nhưng những lời tới cửa miệng lại không biết bắt đầu từ đâu. Anh đối với Thương Hồng, ngoài sự áy náy ra thì vẫn là áy náy.
Lúc này cô càng ôm anh chặt hơn: “Em phải cảm ơn anh mới đúng! Anh là người duy nhất khiến em muốn sống tiếp sau khi bố mẹ em mất, hơn nữa ngồi xe sang em không thể ôm anh được, ngồi xe điện mới có thể ôm anh được chứ!”
“Chúng ta tìm chỗ nào ăn uống chút gì đó đi!”, Mạc Phong cười bất lực. Thương Hồng càng hi sinh như vậy càng khiến anh thấy áy náy.
Anh vốn định đưa cô tới nhà hàng nhưng Thương Hồng nói hai người cũng chẳng ăn hết bao nhiêu nên kéo anh tới một quán canh chua cay bên đường.
Anh đứng trước cửa tiệm nhìn lên. Cửa tiệm này có lẽ đã có từ cách đây hai mươi năm, ngửi mùi vị có vẻ cũng không tệ.
“Ăn canh chua cay phải không? Em dễ nuôi thật đấy!”, Mạc Phong cười khổ.
Thương Hồng lè lưỡi giống như một cô bé mới lấy trộm kẹo: “Người ta nói các đôi yêu nhau đều tới đây ăn canh chua cay nên em cũng muốn thử!”
“Tình nhân vốn ăn canh chua cay là vì…thôi bỏ đi, coi như anh không nói gì!”
“…”
Anh bỗng nhớ lại câu chuyện trên mạng xã hội, cô gái ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ vượt hàng nghìn cây số để đi gặp bạn trai. Kết quả, bạn trai mời cô ăn một bát canh chua cay sau tệ, thế là tối đó họ ‘làm’ tới mười ba lần trong khách sạn.