Nhân lúc người đông Mạc Phong bèn đi tới bên cạnh Nhược Hi và khẽ khều tay cô.
Người phụ nữ có thể làm Âm Hậu thì chắc chắn là sẽ hiểu ngay.
Cô ấy lặng lẽ đi theo Mạc Phong ra ngoài và ngồi lên chiếc Ferrari đỗ bên vệ đường.
“Anh thích 7 Days Inn hay là Home Inn?”, Nhược Hi ngồi vào tay lái phụ, ngượng ngùng hỏi anh.
Anh đang thắt dây an toàn cho cô bỗng sững sờ: “Hả? Chuyện gì thế?”
“Anh đưa em ra ngoài không phải vì muốn đi thuê phòng sao? Em ở bên cạnh anh từ nhỏ nên chăm sóc anh là đương nhiên mà. Mặc dù em không có kinh nghiệm nhưng em có thể học theo trong tivi!”
“…”
Mạc Phong nghe thấy vậy thì khẽ ho. Hóa ra kêu cô ấy lên xe thì cô nàng lại nghĩ thành ra như vậy.
Có nhiều khi cũng thật bái phục con gái. Tại sao suy nghĩ của họ là phong phú đến vậy chứ? Hơn nữa trong đầu còn toàn là những suy nghĩ kiểu trọng nam khinh nữ và đáp ứng vô điều kiện cho đàn ông như thời cổ đại.
“Không phải không phải. Anh tìm em là có việc khác!”, anh vội vàng giải thích.
Hình như Nhược Hi cảm thấy hơi thất vọng nên cô khẽ thở dài: “Hầy…Lẽ nào em không đủ hấp dẫn sao? Hay là anh không chịu em?”
“Ây da, em đừng có nghĩ lung tung nữa! Anh đưa em tới một nơi!”
“…”
Anh thật sự hết chịu nổi cái cách suy nghĩ lung tung của cô nàng này. Cũng không biết tại sao năm xưa mẹ anh lại nuôi một cô gái như thế này không biết.
Là do bà sợ anh không tìm được vợ hay là cảm thấy tinh lực của anh không đủ?
Anh vội vàng lái xe vào khu Fortune Plaza rồi đỗ bên đường và bước xuống.
“Thiếu chủ, anh đưa em tới đây làm gì vậy?”, Nhược Hi cũng xuống xe theo anh và hỏi với vẻ nghi ngờ.
Mạc Phong ngoắc tay: “Đi theo anh! Vào trong với anh xem thế nào!”
Lúc này khuôn mặt Nhược Hi lại đỏ bừng: “Hình như không ổn lắm…đến giường cũng không có. Hóa ra thiếu chủ thích như này à!”
“Cái gì cơ? Anh mua lại mặt tiền này rồi! Cái đầu của em từ sáng tới tối không phải chỉ toàn muốn ngủ với anh thôi đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải vì có đôi khi em còn nhớ anh nữa!”
“…”
Anh toát mồ hôi hột!
Bị một cô gái nhớ suốt ngày tơ tưởng như vậy khiến Mạc Phong cảm thấy không quen lắm. Quả nhiên con gái đúng là động vật ăn thịt.
Nhưng bây giờ anh không rảnh để trêu đùa với Nhược Hi. Anh kéo cô đi tới phía đối diện quảng trường.
“Anh quên không lấy chìa khóa từ chỗ Từ Giai Nhiên rồi!”, Mạc Phong gãi đầu cười khổ.
Cánh cửa này không phải khóa bằng khóa thông thường mà là dùng khóa điện tử loại mới nhất. Cần phải có mật mã. Nếu cố tình bẻ khóa thì nó sẽ tự báo động.
Để đảm bảo an toàn nên rất nhiều cửa hàng bắt đầu sử dụng loại cửa có khóa này.
Nhược Hi áp sát vào cửa nhìn bên trong: “Chúng ta vào đây à?”