Những trưởng các tông nhánh khác cũng có chút sốt ruột, không muốn nghe bọn họ lôi việc trong nhà ra kể lể dài dòng.
"Nói xong chưa? Hôm nay đến làm chính sự, chuyện nhà các người, các người tự đi mà giải quyết!"
"Đúng thế! Cô Tô, chỉ cần cô giao lệnh bài Thiên Long ra, tông của cô sẽ vẫn tồn tại, và cô vẫn là chị cả! Tông Thiên Long chỉ đối người khác lãnh đạo mà thôi, đừng ngoan cố tham lam quyền lực như thế, không tốt đâu! "
"Con gái nên sống cuộc sống của con gái. Đừng suốt ngày chém chém giết giết. Số tiền mà ông cụ để lại cho cô đủ để cô tiêu xài hết cuộc đời. Cô có thể đi du lịch rồi tìm một người đàn ông để tận hưởng thế giới chỉ có hai người, quản lý môn phái gì thì cũng là chuyện của đàn ông! Xét về tư cách trên dưới, thì bác hai của cô có tư cách hơn cô đấy!"
"..."
Không khí trong nhà vô cùng căng thẳng, có thể giật mình trong tích tắc bất cứ lúc nào.
Tô Nguyệt lúc này cũng đã ở cuối con đường, bởi vì lúc này không ai có thể ra tay giúp cô ấy, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cô ấy rút một con dao găm từ bắp chân ra, cầm nó bằng tay trái: "Quy tắc cũ, chỉ cần các người có thể thắng tôi bằng đạo pháp Du Long, thì tôi sẽ nghe theo các người! Nhưng nếu các người thua, quyền lực của môn phái sẽ do tôi nắm giữ. Các người đều sẽ phải nghe theo lệnh nhà họ Tô một lần nữa!"
Mọi người không khỏi liếc nhau.
Đao pháp Du Long là đao pháp bậc thầy của ông cụ, những trưởng các tông nhánh khác cũng giỏi, nhưng về trình độ thì chắc chắn không bằng Tô Nguyệt, dù sao cô ấy cũng đã được ông cụ luyện cho từ nhỏ rồi.
Đương nhiên đạo pháp kia không phải thứ người thường có thể so sánh được, bác hai bao vây Tô Nguyệt này không phải là không được ông cụ dạy dỗ, nhưng kì thật ông ta là một cây gỗ mục, suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, không hề để tâm đến việc này nên không luyện được thành cái thể thống gì cả.
Vì vậy, để đảm bảo rằng đao pháp Du Long không bị mất đi, ông cụ đành phải buộc Tô Nguyệt rèn luyện chăm chỉ từ khi còn nhỏ.
"Cô Tô, chúng tôi đều biết đao pháp của cô, đấu đơn với ai ở đây cũng không phải đối thủ của cô, không phải cô đang chơi xấu sao?", một người đàn ông khá gầy hừ lạnh nói.
Tô Nguyệt vung dao găm trong tay: "Vậy thì cùng xông lên đi!"
Người này nói ra lời như vậy, nghĩa là trong lòng hắn muốn giết chết Tô Nguyệt.
Nhưng nói cũng đúng, một khi Tô Nguyệt chết đi, tài sản đứng tên cô ấy sẽ thuộc về ai? Tô Dương sao?
Có thể Tô Dương có quyền thừa kế, nhưng một thiếu niên mới tí tuổi đầu, dăm ba câu là đã bị dọa chết khiếp, nhiều nhất thì cậu ta cũng chỉ được phân cho một phần nhỏ còn phần lớn tài sản nhất định sẽ rơi vào túi người khác...
"Hừ! Vậy ông có dám ký không? Nếu ông dám thì tôi cũng dám, có thể hôm nay tôi sẽ thua, nhưng ông cũng đừng hòng sống!", Tô Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường nói.
Tình thân lúc này được thể hiện trọn vẹn, không có tình cảm gia đình, chỉ có lòng tham!
Tô Dương từ sau bếp chạy ra đứng trước mặt cô ấy: "Tôi không cho phép các người bắt nạt chị tôi!"