Trước khi mất Tô Thanh Hà đã đi công chứng toàn bộ tài sản, phần lớn là để lại cho Tô Nguyệt, một phần nhỏ để lại cho đám con trai, con gái.
Nhưng đám người kia đương nhiên không phục, họ cho rằng Tô Nguyệt là phận gái mà lại chiếm phần lớn gia sản là không được.
Cho nên thời gian này Tô Nguyệt phải chịu áp lực rất lớn. Hơn nữa, trong lòng có nhiều việc không biết phải nói cùng ai, còn Mạc Phong thì cứ đi đây đi đó suốt.
"Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt, anh có chút việc phải đi trước, mấy hôm nữa anh lại phải đi xa một chuyến. Nếu ở Giang Hải có rắc rối gì thì gọi vào số điện thoại này, cô ấy tên là Thương Hồng, cô ấy sẽ giúp đỡ em!", Mạc Phong lấy danh thiếp của Thương Hồng từ trong túi ra để lên bàn.
Sau đó Mạc Phong chuẩn bị đứng dậy, anh phải về chuẩn bị một chút để ngày kia đi Nam Khương một chuyến.
Thôn Tiểu Trại trên tấm bản đồ kia có tìm trên Google cũng không thấy, có lẽ việc này vẫn phải nhờ tới Kỳ Môn Độn Giáp của Trương Phong mới xong. Nếu Vưu Giai Hàng có thể chỉ được nó trên bản đồ, vậy thì cái thôn đó chắc chắn có tồn tại.
Mạc Phong còn rất nhiều việc phải xử lý, nếu hôm nay không phải Tô Dương gọi điện cho anh thì có lẽ phải một thời gian dài nữa anh mới gặp Tô Nguyệt.
"Không muốn! Ở lại với em đi, em biết anh rất bận, em không đòi hỏi anh phải ở bên cạnh em thật lâu nhưng chỉ một lát thôi cũng không được sao?", Tô Nguyệt rúc vào lòng anh uể oải nói.
Thậm chí cô còn chủ động ôm cổ anh, hôn anh đắm đuối.
Thấy gương mặt đẹp tựa hoa sen kia tiến lại gần, Mạc Phong lại động lòng.
...
Trên đời này em chỉ yêu ba thứ:
Mặt Trời, Mặt Trăng, và anh.
Mặt Trời em yêu vào buổi sáng.
Mặt Trăng em yêu vào buổi tối.
Còn anh, em yêu đến trọn đời.
...
Ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ, rọi vào trong phòng. Lúc này Tô Nguyệt đang nằm trong lòng Mạc Phong.
Trên trán cô còn lấm tấm mồ hôi, cô dỡ bỏ mọi sự phòng vệ, an tâm nằm trong lòng Mạc Phong. Gần đây cô thực sự rất mệt.
Một cô gái phải gồng gánh nhiều việc như vậy, đến việc các tông nhánh đấu đá với nhau là việc của đàn ông, vậy mà trong nhà cũng chẳng người đàn ông nào đứng ra gồng gánh thay cô.
Mạc Phong không khỏi thương xót cho cô gái này.
Mạc Phong nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo, đắp lại chăn cho Tô Nguyệt rồi hôn lên trán cô một cái.
Sau khi mặc quần áo xong, Mạc Phong ra khỏi phòng đi xuống dưới tầng. Giây phút anh đóng cửa lại, nước mắt từ khóe mắt Tô Nguyệt chảy xuống.
Mạc Phong đi xuống tầng thì thấy Tô Dương đang ở đó ăn mì gói.