"Rốt cuộc ở đây có ai đang sống không vậy?"
"..."
Thực ra túi họ có đầy đồ ăn thức uống, ít nhất đủ để bốn người họ ở trên núi bốn năm ngày cũng không thành vấn đề.
Sở dĩ gọi như vậy là muốn xem trong thôn này có người sống không, người đưa họ tới đây cũng nói rằng thôn này hết sức kỳ quái, ban ngày không thấy ai, nhưng ban đêm chỗ nào cũng có ánh đèn và lửa đốt.
Trương Phong quay đầu lại, trầm giọng nói với Mạc Phong: "Anh Mạc, trong thôn không có ai cả!"
"Không cần hét nữa, cho dù có người cũng không ai đi ra đâu! Đây chắc chắn không phải là một thôn ‘chết’! Là cửa vào của mười tám trại Nam Khương, cậu nghĩ nơi đây là một thôn bị bỏ trống sao? Tôi đoán là người dân đang trốn hết rồi rồi!", Mạc Phong nhỏ giọng nói với mọi người.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Bốn người nhưng lại có năm tiếng bước chân, những người luyện võ đều đã quá quen thuộc với chuyện này.
Mạc Phong lập tức dừng lại: "Ai?"
Quay đầu nhìn liền thấy một người đàn ông lớn tuổi đang đi theo họ.
"Đừng sợ, tôi là trưởng thôn này. Xin hỏi, các cậu tới đây đi du lịch sao? Hay là tới đây để làm phim?", ông lão giơ hay tay cười gượng nói.
Trương Phong nhìn ông lão đã ngoài bảy mươi tuổi mà còn biết đến phim ảnh, hắn còn tưởng rằng những người sống trong rừng sâu này còn không biết điện là cái gì ấy chứ.
"Ông! Ông còn biết đến quay phim sao? Ông là người duy nhất trong làng này à?"
Ông lão vuốt râu dê mỉm cười: "Đương nhiên là tôi biết. Trước đây có nhiều nhà làm phim đến xin quay, trong thôn cũng có rất nhiều người nhưng bọn họ đều đi ra ngoài khám phá thế giới bên ngoài hết rồi, thì chẳng phải còn mỗi lão già tôi ở đây sao?"
“Ông ơi, ý ông là trong thôn này chỉ có một mình ông sao?”, Mạc Phong nhíu mày nói.
Anh cứ luôn luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng cụ thể kỳ lạ ở đâu thì anh không thể chỉ ra được.
Toàn bộ thôn này đều không có sinh khí, nhưng nơi này lớn như vậy, nếu đã có người ở thì làm gì có chuyện chỉ có một người chứ?
Ông lão gật đầu, bật cười nói: "Được rồi, cũng hơi muộn rồi, nếu như các cậu không chê thì đến chỗ tôi nghỉ ngơi một lát, nhưng tôi phải khuyên các cậu, buổi tối hôm nay bắt buộc phải xuống núi, không được qua đêm ở trên này!"
“Vậy thì phiền ông rồi!”, Mạc Phong gật đầu đi theo.
Trương Phong bước tới, nhẹ giọng nói: "Anh Mạc, sao tôi cảm thấy có gì đó không ổn?"
"Không sao đâu, cứ đi xem thế nào rồi tính tiếp!"
"..."
Mấy người họ cất bước theo ông lão đến cửa một ngôi nhà đá cao ba tầng.
Trong thôn núi nhỏ này mà vẫn có một ngôi nhà nhỏ ba tầng, quả nhiên là đãi ngộ mà chỉ có trưởng thôn mới được hưởng.
“Vào nhà đi, tôi rót nước cho các cậu uống!”, ông lão đi trước vẫy tay mời mọi người.