“Woa! Hôm nay anh nấu gì vậy? Thơm quá!”, Tống Thi Vũ mặc đồ ngủ từ trên chạy xuống. Dù cô ấy để mặt mộc nhưng trông vô cùng tươi mới và có cảm giác mơn mởn như thiếu nữ vậy.
Và quan trọng nhất là hình như cô nàng này không mặc đồ lót. Thân hình mình đồ sộ cỡ nào mà cô cũng không để ý hay sao? Lúc xuống đây còn chạy khiến vài bộ phận cứ lắc qua lắc lại trước mặt anh.
Anh khẽ chau mày, chậc lưỡi: “Đi mặc đồ bên trong vào, tưởng trong nhà này không có đàn ông à?”
“Ờ, quên mất! Lúc anh chưa về, tôi ở nhà toàn không mặc!”
“Cô!”
“…”
Bị cô nàng này nói cho tới mức đau ngực mất. Mấy cô gái này luôn khiến anh như muốn phát điên. Họ tưởng anh là ‘bóng’ chắc!
Mạc Phong đưa thức ăn ra bàn. Mỗi một phần ăn đều được đậy kín.
Đám đông ngửi thấy mùi thơm thì lũ lượt đi xuống. Đến ngay cả Diệp Đông Thanh bình thường lười dậy sớm cũng phải dậy ngay, và thần sắc xem ra còn tốt hơn hôm qua đôi phần.
“Thơm quá, anh Mạc đang nấu món gì vậy?”, An Nhiên nhảy chân sáo tới bên cạnh anh. Cô ấy nở nụ cười tinh nghịch.
Người dậy sớm sửa soạn nhanh nhất chính là An Nhiên. Những cô gái khác còn mặc đồ ngủ, riêng cô ấy đã mặc đồ đi làm xong xuôi. Hôm nay cô ấy mặc áo T-shirt ôm body cùng một chiếc váy ngắn tới đùi kết hợp với chiếc áo khoác màu hồng nhạt.
Chiếc áo khoác càng làm nổi bật lên vẻ thuần khiến và đầy khí chất của An Nhiên.
“Món ‘Tôm vượt biển’, có thích không?", Mạc Phong khẽ cười.
Anh mở từng phần thức ăn ra. Mỗi một đĩa có một nửa con tôm hùm to tướng. Con tôm phải to cỡ cánh tay người lớn, bên dưới còn có bánh chiên được làm từ những con tôm nhỏ hơn.
Bữa sáng của mấy con người mà ngốn của Mạc Phong gần một tiếng đồng hồ. Anh quen dậy lúc năm giờ, sáu giờ đi mùa rau cỏ quay về, bảy giờ thì chuẩn bị xong bữa sáng cho họ.
“Ôi trời! Bữa ăn này không hề rẻ đâu nhỉ! Riêng số tôm hùm này đã ba nghìn tệ một con rồi đúng không? Anh phát tài rồi à?”, Tống Thi Vũ kinh hãi nhìn anh.
Mục Thu Nghi chỉ nhún vai: “Giờ anh ấy là boss rồi, người ta gọi là cậu Mạc đấy. Vài con tôm có là gì!”
“Dù có nhiều tiền cỡ nào thì không phải sếp của anh vẫn là em sao?”, Mạc Phong cười hi hi nhướn mày.
Mặc dù cô không biết hiện tại Mạc Phong có bao nhiêu tiền nhưng chỉ riêng câu lạc bộ mà Thương Hồng đang quản lý thì một tháng đã thu được ba trăm nghìn tệ lợi nhuận rồi. Ngoài ra anh còn có một công ty khác nữa.
Nơi kiếm được nhiều tiền nhất có lẽ chính là công ty dược liệu. Một tháng riêng dòng tiền đã lên tới mấy triệu tệ. Doanh thu thuần cũng đạt tầm đó. Hơn nữa, công ty này mới chỉ hoạt động có hơn hai tháng mà đã phát triển tới mức đó thì có thể nói là vô cùng lợi hại.
Tống Thi Vũ không khỏi nhướn mày cười đểu: “Ấy, thành cậu Mạc rồi cơ à?”
“Được rồi, được rồi màu ăn còn đi làm. Gần đây công ty nhiều việc lắm, mau tận dụng thời gian chạy nước rút đi!”, Mạc Phong phất tay đáp lại.