Hai người áp lưng vào nhau, khí thế hừng hực.
Mạc Phong đặt hai tay lên hộp đàn, trầm giọng: “Không phải cậu muốn nổi danh sao? Vậy thì hôm nay cũng chiến đấu một trận khô máu với tôi đi!”
“Được! Đã ra khỏi ổ thì hôm nay có bị cả phái Mao Sơn, cả dương gian truy đuổi, tôi cũng sẽ đi cùng anh tới cùng!”, Trương Phong chắp tay, siết chặt thủ ấn, sẵn sàng sử dụng Thần Quỷ Thất Sát Lệnh bất cứ lúc nào.
Giờ là lúc nào rồi mà còn lo cấm với chả thuật! Giữ được mạng sống rồi tính tiếp!
Bởi vì đối với loại đạo thuật cổ xưa có thể kết nối cả âm dương này không chỉ có thể trừ tà được mà còn có thể khiến người sống cũng phải chịu tổn thương.
Vì vậy cấm thuật mới có tính chất nghiêm trọng hơn những thứ khác, thậm chí một khi truyền cấm thuật ra ngoài thì cả hai thế giới âm dương sẽ bị chấn động.
Thần Quỷ Thất Sát Lệnh đã bị thất truyền từ thời Đông Hàn, nhưng một trăm năm trở lại đây lại xuất hiện trong tầm mắt của dân gian.
Lão đạo sĩ thấy Trương Phong nắm chặt thủ ấn thì cảm thấy sợ hãi: “Để giúp thằng nhóc này mà cậu không sợ bị tổn thọ sao? Dùng cấm thuật, không chừng sau này chết còn không được vào vòng luân hồi đấy. Cậu suy nghĩ cho kỹ vào. Lần trước cậu sử dụng có thể người ta chưa phát hiện ra, nhưng lần này thì sẽ gây ảnh hưởng cực kỳ lớn đấy!”
Người khác có thể không biết Thần Quỷ Thất Sát lệnh ghê gớm tới mức nào chứ lão đạo sĩ này thì biết rõ vì dù không xuất thân từ danh môn chính phái thì ông ta cũng là một kẻ tu đạo.
Hơn nữa có rất nhiều người muốn sở hữu Thần Quỷ Thất Sát Lệnh. Còn sau khi sử dụng sẽ để lại hậu quả gì thì không phải ai cũng biết.
Vừa rồi chỉ là ông ta dọa Trương Phong mà thôi.
“Giờ bọn tôi còn có lựa chọn khác sao? Mạng còn không giữ được, cấm với thuật cái gì?”, Trương Phòng nhìn chăm chăm lão đạo sĩ, từ đầu tới giờ hắn chưa khi nào rời mắt khỏi ông ta.
Điều đó khiến lão đạo sĩ cảm thấy ớn lạnh, vội vàng quay qua nói nhỏ với Hồng Sinh: “Sư phụ, thằng nhóc này biết Thần Quỷ Thất Sát Lệnh! Nên cẩn thận một chút!”
“Ha ha, Thần Quỷ Thất Sát Lệnh sao? Vừa hay để tôi lĩnh giáo thử xem!”
Lúc này trên không trung, một chiếc máy bay cỡ nhỏ không người lái lẳng lặng bay trên đỉnh đầu đám đông.
Tại thành phố Long Môn, bên trong nhà họ Tống.
Tống Thanh Sơn cùng rất nhiều người khác của nhà họ Tống đều đang ngồi theo dõi màn hình.
“Theo một nguồn đáng tin cậy, rất có khả năng thằng nhóc này chính là người của nhà họ Mạc năm xưa!”, Tống Thanh Sơn đứng trước màn hình, chắp tay trầm giọng.
Trước đó ông ta không ngờ thằng nhóc này lại có lai lịch như vậy. Nếu không phải được đám người Hồng Sơn nói thì ông ta cũng không biết thật.
Mặc dù thân phận của Mạc Phong không còn là bí mật nhưng vẫn còn rất nhiều người chưa hề biết.
“Nhà họ Mạc sao? Là gia tộc có thực lực tỏa khắp cả nước năm xưa và cuối cùng bị tám gia tộc lớn của Yến Kinh liên thủ lại tiêu diệt đó à?”, một người phụ nữ trung niên buột miệng.
Đây là một câu chuyện mà đến tận bây giờ vẫn còn khiến người ta không muốn nhắc tới. Thường những chú bác tầm hơn bốn mươi tuổi đều biết về chuyện này. Nhưng khi nói chuyện thì họ luôn né tránh không nhắc tới.
Một người đàn ông trung niên vội vàng trừng mắt với người phụ nữ vừa lên tiếng, sau đó nhìn Tống Thanh Sơn: “Anh à, anh chắc chứ? Không phải nghe nói năm đó đã bị diệt khẩu hết rồi sao? Sao vẫn còn vậy? Mấy gia tộc khác ở Yến Kinh có biết không?”
“Chú hỏi tôi thì tự hỏi đầu gối mình còn hơn? Tôi cũng không thể khẳng định có phải thật hay không. Nếu là thật thì đương nhiên là phía trên cũng sẽ cảm nhận được!”, Tống Thanh Sơn khoanh tay, đi tới đi lui: “Không cần biết cậu ta có phải là đứa con còn sót lại của Mạc Yến Chi hay không, hôm nay cậu ta đừng hòng rời khỏi đây!”
Nhà họ Mạc!
Một gia tộc khiến người khác nghe là thấy sợ hãi, ớn lạnh!
Mặc dù gia tộc đó đã biến mất khỏi giang hồ hơn hai mươi năm nhưng mỗi lần nhắc tới đều khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Năm xưa khi nhà họ Mạc còn tồn tại, giang hồ hầu như luôn trong trạng thái ổn định, hơn nữa khắp nơi đều do người nhà họ Mạc trấn thủ. Đây cũng là lý do vì sao khi xảy ra chuyện, người nhà họ không kịp từ các nơi quay về.
Để bảo vệ sự yên bình của giang hồ nên họ đã phân tán sức mạnh đi khắp nơi.
Thế nhưng một gia tộc như vậy đến cuối cùng vẫn bị tiêu diệt.
Thực ra những người tinh ý đều biết gia tộc họ đã cản trở con đường phát tài của một vài người.
Tống Vạn Sơn ngồi bên cạnh im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Anh cả! Nhà họ Mạc đã không còn ai, không cần thiết phải giết sạch như vậy chứ. Năm đó hải tặc hoành hành, không có nhà họ Mạc thì vùng duyên hải của chúng ta đã loạn từ lâu rồi. Giờ đây sóng gió đã trôi qua hơn hai mươi năm, để lại chút đường lui đi!”
“Không phải tôi không tha cho cậu ta mà là thằng nhóc này không biết điều, càng nương tay thì cậu ta càng đắc ý, nếu không diệt tận gốc chắc chắn sẽ để lại hậu họa!”
Thực ra không phải Tống Thanh Sơn muốn tuyệt diệt cả gia tộc họ mà là ông ta luôn lo lắng một vấn đề khác.
Ông ta lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Viên Bá Thiên, chỉ có hai chữ đơn giản: “Ra tay!”
…
Tại một bãi đất hoang thuộc vùng ngoại ô thành phố Long Môn.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Tống Thanh Sơn, Viên Bá Thiên vứt điện thoại xuống đất, phất tay và lắc đầu: “Ra tay đi! Để bọn chúng được sung sướng! Đều vì chủ cả, đừng trách chúng tôi nhé!”