Vị hòa thượng vô danh phun ra một ngụm máu, Phương Hồng khoanh tay đứng ở bên cạnh cười to: "Đoạn Vô Tà, ông phải thừa nhận ông già rồi đi. Ông tưởng là mình còn là Đoạn Vô Tà anh dũng chiến đấu như năm xưa sao? Có thể ông không nhẫn tâm giết người, nhưng bọn họ đều độc ác xông tới giết ông đó! "
Từ khi xuất gia, hướng tâm thành Phật, sự thù địch trong vị hòa thượng vô danh tự nhiên biến mất. Sở dĩ Đoạn Vô Tà không đánh được bọn họ là bởi vì ông ta không dám giết người, nhưng mỗi nhát chém của đám người này đều chí mạng!
“Bỏ kiếm xuống, quay đầu là bờ!”, vị hòa thượng vô danh ôm ngực hét lên.
Phương Hồng ngửa cổ lên trời mà bật cười, lạnh lùng hừ một tiếng: "Bỏ kiếm xuống? Ha ha, bọn họ ngay cả bản thân còn không cứu được, huống chi là Phật. Phật có thể cho bọn họ ăn uống no đủ sao? Có thể cho bọn họ tiền hay phụ nữ không? Không, làm gì có chuyện như vậy, nhảm nhí. Hôm nay tôi sẽ dỡ cả cái chùa Bạch Mã này của ông!"
"Vậy thì bần tăng đành phải hy sinh tính mạng!"
Ánh mắt vị hòa thượng vô danh lúc này cũng lộ ra vẻ dữ tợn đã mất từ lâu, hiển nhiên là tâm ma đang nuốt chửng trái tim của ông ta. Chính vì năm xưa ông ta đã làm quá nhiều điều ác, trên người dính quá nhiều máu tanh nên mới quy y cửa Phật, để xin sám hối những tội lỗi đã phạm phải nửa đời người.
Nhưng hôm nay, sát ý vốn đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay không ngờ lại bùng phát, sát ý mạnh mẽ này khiến cho tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy kinh hãi.
Vẻ mặt của Phương Hồng lập tức biến đổi: "Lẽ nào ban nãy ông không hề dùng chút thực lực nào?"
Lúc này, Tư Đồ Yên kéo Tống Thi Vũ ra khỏi phòng, "Anh Đình Ngọc, sợi dây bằng ngọc trên người thằng nhãi đó là của tôi, còn người phụ nữ này là của anh, coi như hoà nhé!"
“Đương nhiên, tôi chỉ muốn cô ta với thanh kiếm này, còn lại mọi thứ là của anh!”, Trương Đình Ngọc cười nhẹ nhàng.
Trương Phong lập tức chắn ở trước mặt anh ta: "Để kiếm và người lại cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
"Ồ? Cậu muốn không khách khí thế nào đây? Chẳng qua vừa rồi tôi chưa thể hiện chút thực lực nào thôi, cậu thật sự cho rằng tôi không thể đánh bại được cậu sao?"
"..."
Trương Phong phất tay một cái, lập tức đọc khẩu quyết: "Thiên Địa Huyền Hoàng, Thiên Binh Phong Sơn, Thần Hữu Vô Địch Thường, Thiên Địa Vô Cơ Cập, cấp cấp như luật lệnh! Sát Thần Lệnh!"
Dứt lời, trên tay hắn hiện lên một tia sáng đỏ sẫm.
Vù!
Tốc độ cực nhanh, ít nhất cũng nhanh hơn trước vài lần, chiêu này của hắn đánh thẳng đến tim của Trương Đình Ngọc, nhưng khi tay vừa định chạm vào người, ánh sáng màu trắng xuyên qua hẳn cơ thể Trương Đình Ngọc.
Hóa ra là hư ảnh!
“Thần Quỷ Thất Sát Lệnh!”, Trương Đình Ngọc xuất hiện ở chỗ cách vị trí trước đó mười mét, kinh ngạc kêu lên: “Cậu cũng biết bí thuật này sao?”
Trương Phong nhún nhún vai, chế nhạo nói: "Ông đây biết nhiều lắm đấy!"
Ban nãy để tránh chiêu này của hắn, Trương Đình Ngọc đã thả Tống Thi Vũ ra, nhưng vẫn không chịu buông kiếm Tàn Uyên trong tay.
Trương Đình Ngọc liếc nhìn vai phải của anh ta, nơi đó bốc lên khói trắng: "Thằng nhãi cậu được đấy, đúng là đệ tử thân truyền! Vậy để tôi xem uy lực của kiếm Tàn Uyên này như thế nào!"
Khi anh ta đặt tay lên chuôi kiếm, bất ngờ bị dòng điện đánh bật ra.
“Chuyện gì vậy?”, Trương Đình Ngọc nói với vẻ ngạc nhiên.
Trương Phong kéo Tống Thi Vũ ra phía sau, giễu cợt: "Ha ha, thanh kiếm này không phải thứ người thường có thể rút ra được. Nếu không có vận may đó, anh có được thanh kiếm cũng vô dụng thôi!"
"Thế à? Vậy tôi lại muốn thử xem, rốt cuộc có phải kẻ nào rút được kiếm Thiên Tử là có thể nắm giữ cả thiên hạ này không?"
Trương Đình Ngọc nhếch miệng để lộ nụ cười dữ tợn, trên tay phải cầm một tấm bùa khống chế dương khí, sau đó áp cả tay cả bùa lên chuôi kiếm, cả cây kiếm bỗng rung mạnh.
Rầm rầm!
Trên bầu trời xa chợt có sấm chớp, sấm sét vang lên.
Chuôi kiếm được rút ra một chút, có thể thấy được tay của Trương Đình Ngọc đã bắt đầu run lên.