Đầu tiên phải giải thích một chút Bối Bối là gì. Đây chính là con gấu bông cao hơn hai mét trong phòng cô ấy. Trời nóng như vậy mà cô ấy cũng có thể ôm nó ngủ. Ngày nào cô ấy cũng mở điều hòa ở nhiệt độ thấp nhất, rồi ôm con gấu người toàn lông đó.
Anh cũng cảm thấy cạn lời. Bản thân anh là thiếu chủ nhà họ Mạc ở Hoa Hạ, là Minh Vương lừng lẫy ở nước ngoài, vậy mà cô lại coi anh như con gấu bông sao?
Chết tiệt! Thôi cũng tạm vậy!
Mạc Phong cũng chẳng hề do dự, có gái không ôm là làm trái ý trời, không để xảy ra chuyện gì, chỉ ôm thôi cũng ok mà!
Vì vậy anh lật chăn và nhanh chóng trèo lên.
“Đáng ghét!”, Mục Thu Nghi giãy giụa, nói giọng dịu dàng.
Nhưng cuối cùng cô cũng không để Mạc Phong đạt được mục đích của mình, hay nói cách khác là Mạc Phong không muốn làm chuyện đó một cách qua loa.
Cứ thế anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Ánh trăng bên ngoài rắc ánh sáng dịu dàng lên người họ.
“Vừa rồi mà anh cố tình thì em đã là người của anh rồi!”, Mục Thu Nghi vùi vào ngực anh, nói nhỏ nhẹ.
Mạc Phong mỉm cười: “Trong mắt em anh là loại người thế nào vậy? Anh nói rồi, sẽ không cưỡng ép em bất cứ chuyện gì. Anh sẽ khiến em cam tâm tình nguyện đòi lên giường với anh”.
“Đúng là mặt dày! Em còn lâu!”
“Chưa chắc đâu. Lúc chúng ta mới gặp nhau em cũng nói như vậy”.
“Em…anh xuống đi, đừng ôm em nữa. Em ôm gối còn hơn”.
“…”
Nếu giờ anh xuống thật thì đúng là đồ ngốc. Con gái nói như vậy nhưng thực ra là không phải thực sự muốn bạn xuống.
Đương nhiên Mạc Phong hiểu điều đó. Không những anh không buông tay mà con ôm cô cứng ngắc.
Thời gian chậm chạp trôi đi.
Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng thở đều đặn vang lên. Mục Thu Nghi ôm anh, thở nhẹ nhàng. Xem ra cô đã ngủ say.
“Con bé này, ngủ mà cũng đẹp mê người như vậy…”, Mạc Phong khẽ vuốt mũi cô cười xấu xa.
Anh nhìn đồng hồ. Đã gần sáng.Trước đó bố nói anh ba giờ thì ra ngoài gặp ông ấy.
Giờ đã là hai giờ sáng. Anh nhẹ nhàng để Mục Thu Nghi nằm ngủ.
Sau đó anh đứng dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài. Cả quá trình của anh chưa tới mười giây, đúng là chỉ cần một nhịp thở, hơn nữa còn im phăng phắc.
Đến giầy anh cũng cầm ra ngoài rồi mới đi. Nhưng khi anh vừa đóng cửa thì Mục Thu Nghi liền mở mắt.
…
Trên sân thượng.
Mạc Phong tới sân thượng của khách sạn theo chỉ dẫn của bố.
Lúc đẩy cửa ra, anh nhìn thấy một bóng người đang đứng hút thuốc trước lan can.
“Bố, bố đang nhìn gì vậy?”, Mạc Phong khẽ hỏi.
Mạc Yến Chi chỉ tay về phía xa, một đám mây màu đỏ máu lơ lửng giữa không trung. Lúc này mới là hơn hai giờ sáng, sao lại xuất hiện đám mây như vậy chứ.
Cho dù là mây mỡ gà thì cũng chỉ xuất hiện vào lúc hoàng hôn. Hơn nữa đám mây này còn mang màu đỏ máu, là máu tươi, trông vô cùng quỷ dị.
Có một câu nói thế này, sự việc bất thường ắt có vấn đề.
Mới có hai giờ, đúng ra không gian phải là một màn đêm đen kịt, vậy mà phía xa lại xuất hiện một đám mây màu đỏ máu.
Mạc Phong nhìn đám mây, cảm thấy hơi đơ người: “Lẽ nào…bầu trời phía đó không tối sao? Nhìn khoảng cách chưa tới mấy chục cây số mà, sao lại xuất hiện hai hiện tượng thiên nhiên khác nhau như vậy chứ?”
“Con cũng cảm nhận được à? Thế giới sắp thay đổi rồi. Âm Dương đang bị điên đảo. Ngày và đêm cũng bắt đầu rối loạn. Một thời gian nữa thì cả đại địa sẽ chìm vào vực sâu tăm tối”, Mạc Yến Chi chắp tay khẽ thở dài: “Nhưng đám người đó không hề bận tâm, giờ vẫn còn đang thai nghén đủ thứ xấu xa trên đời. Đúng là một đám tầm thường!”
Có lẽ ông đang nói tới đám con cháu của những gia tộc ở Yến Kinh kia. Rằng chúng không biết đại nạn sắp tới, chỉ biết tranh giành, đấu đã, chiếm đoạt tài nguyên của nhau.
“Bố, mọi người luôn nói sắp có sự thay đổi lớn. Đó rốt cuộc là gì? Có thể nói chi tiết cho con được không? Thay đổi như thế nào? Tại sao lại thay đổi?”, Mạc Phong hỏi câu hỏi mà anh đã cất giấu trong lòng từ lâu.
Mạc Yến Chi không hề quay đầu lại. Ông chỉ nói điềm đạm: “Luân hồi nghìn năm, cũng là vận mệnh, cũng là lúc vạn vật đảo lộn”.
“…”, anh khẽ co giật khóe miệng: “Con không hiểu…bố, bố có thể giải thích rõ ràng, đơn giản cho con được không?”