Sau khi người đàn ông buông Tư Đồ Sư Cưu ra, ông ta khẽ vận động cổ, nhìn những người bên phía Mạc Yến Chi: "Hừ! Chẳng phải ông có mỗi hai ba mươi người sao? Có ở Yến Kinh thì tôi đây cũng có thể giết chết ông!"
"Thế à?", Mạc Yến Chi chắp hai tay sau lưng cười khinh: "Nhìn phía sau đi rồi nói tiếp!"
Không chỉ ở phía sau Tư Đồ Sư Cưu có động tĩnh, mà trên cây cầu đằng sau Tư Đồ Sư Cưu cũng có tiếng động, một lượng lớn người đang lao tới như chạy Marathon.
Có đầu bếp, nhân viên văn phòng, giáo viên, và cả những người bán hàng rong...
“Đừng hòng động đến chủ nhân của tôi!”, người đàn ông chạy phía trước lập tức xông vào trong đám người.
Trong tích tắc, không gian nhỏ bé này như chật kín, hàng trăm người lao đến, thậm chí có một nhóm lớn người bị chặn ở đầu đường không vào được.
Rầm!
Leng keng!
Đám người này xông lên không nói lời nào lập tức tước vũ khí, nếu ai dám chống cự sẽ bị đánh cho tơi tả.
Từ xa, Hổ Si vì bảo vệ Dương Thái Nhi đã kéo cô ấy ra xa, giây trước còn ở thế xấu, mà giây sau Mạc Yến Chi đã trở mình.
"Tôi biết ngay mà, trận hình khủng bố năm đó còn không giết được Mạc Yến Chi thì bây giờ càng không thể nào!", Hổ Si thở dài, cười khẽ.
Dường như những sự kiện năm xưa lại hiện lên trong tâm trí ông ta, ngọn lửa chiến tranh gần như bùng cháy khắp Yến Kinh, hàng chục nghìn người được điều tới để buộc Mạc Yến Chi phải rời khỏi đây.
Lạc đà có gầy vẫn lớn hơn ngựa, đám người Tư Đồ Sư Cưu quá coi thường kẻ thù!
Hổ Si định kéo Dương Thái Nhi đi, nhưng cô ấy nhất quyết không đi.
"Cô chủ, mau đi thôi, làm gì cũng phải tránh bị nghi ngờ, nếu chúng ta cứ đứng đây, chắc chắn người ta sẽ hiểu nhầm rằng nhà họ Dương cũng nhúng tay vào nhưng lại bàng quan, khi đó ông cụ cũng không tiện giải thích!", Hổ Si kéo tay cô ấy, nói nhỏ.
Nhưng cô ấy vẫn đứng im, nhìn trận chiến hỗn loạn cách đó không xa bằng ánh mắt đờ đẫn.
Vù!
Tiếng xé gió bỗng vang lên.
Vèo!
Một con dao găm lao về phía họ.
Hổ Si nhanh chóng đập con dao đó rơi xuống đất.
"Cô chủ, cô cũng thấy rồi đấy, quá nguy hiểm, chúng ta về thôi!", ông ta vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục nói.
Nhưng Dương Thái Nhi lại hất tay ông ta ra: "Chú Hổ, cháu không muốn về, trước khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, cháu sẽ không đi đâu hết".
Bây giờ sống chết của Mạc Phong vẫn chưa rõ, cho dù cô ấy quay về thì cũng không yên tâm, thà chờ ở nơi này.
Thấy cô ấy như thế, Hổ Si chỉ biết thở dài, ông ta đã nhìn Dương Thái Nhi trưởng thành, đã bảo vệ cô ấy hơn hai mươi năm, đương nhiên người không có gia đình như ông ta cũng coi cô ấy như con gái.
Từ nhỏ cô ấy đã hiếu thắng, muốn gì thì có đó, lúc nào cũng là cô công chúa nhỏ sống trong nhung lụa.
Nhưng từ khi gặp Mạc Phong vào năm mười sáu, mười bảy tuổi, thỉnh thoảng cô ấy lại ngẩn người, không thiết ăn uống, nhất là sau khi Mạc Phong vào quân đoàn với tư cách bảo vệ, cô ấy gần như đã nghe ngóng khắp nơi để biết được tình trạng của anh ở nước ngoài ra sao.
Ban đầu cô ấy còn nghe ngóng được một số thông tin, nhưng sau khi biết chuyện, ông cụ đã phong tỏa mọi tin tức về Mạc Phong, hơn nữa người bình thường cũng không thể tiếp xúc với đội ngũ của anh, lâu ngày không liên lạc, tâm trạng của Dương Thái Nhi mới bình thường như cũ.