Trong thời kỳ hoàng kim của gia tộc Nạp Lan, bọn họ có thể thoát khỏi sự cai quản của triều đình nhà Thanh, độc chiếm một vùng. Tuy nhiên, sau khi bị đàn áp, thế lực của gia tộc này dần bị thu hẹp, cuối cùng chỉ còn lại khu vực ở phía Tây Mạnh Cổ.
Vốn dĩ hai gia tộc không có mâu thuẫn, nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn là do Diệp Đông Lâm chấm dứt hôn ước với nhà họ Nạp Lan!
Từ xa xưa, ông cụ nhà họ Nạp Lan và nhà họ Diệp đã có hôn ước, nhưng họ chỉ hứa hẹn bằng miệng, không có giấy tờ ghi lại.
Cứ tưởng rằng câu chuyện này đã bị lãng quên theo dòng chảy của thời gian, dù sao cũng đã hơn hai năm trôi qua, nhưng những câu nói bông đùa sau khi nhậu nhẹt lại được ông cụ Nạp Lan coi là thật, nên cách đây không lâu ông cụ đã bảo Nạp Lan Cẩn tới nhà họ Diệp cầu hôn.
Đương nhiên ai cũng có thể mường tượng ra cái kết, Diệp Đông Lâm không chút hứng thú.
Khi đó, cô ấy cũng giải thích rằng không nên coi câu nói đùa đó là thật, hơn nữa hai người cũng trưởng thành rồi, làm gì còn chuyện kết hôn theo lời hẹn ước của bố mẹ năm xưa.
Hơn nữa, Diệp Đông Lâm thậm chí còn không gì biết về chuyện này, đột nhiên có người đến nói rằng sẽ kết hôn với cô ấy, không nổi đoá lên ngay tại chỗ đã là tốt lắm rồi.
Vì lo lắng cho vấn đề tôn nghiêm của người đàn ông Nạp Lan Cẩn, cô ấy đã dùng ngân phiếu năm mươi triệu tệ, hơn nữa còn gửi cho họ một số dược liệu quý giá để đền bù, mặc dù lúc đó Nạp Lan Cẩn rất tức giận nhưng cũng không nói gì cả.
Gã cũng nhận lấy. Vốn tưởng rằng sự việc sẽ kết thúc, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, gã bỏ ra một đống tiền để thuê một đám tử sĩ.
Nhóm người này tự sát mà không chớp mắt, có thể dứt khoát như thế đủ cho thấy họ thường xuyên phải trải qua biến cố sinh tử.
Đối với họ mà nói, mạng sống có thể được thay thế bằng tiền bạc, thà sống thoải mái thong thả rồi bất ngờ chết đi chứ không bằng lòng trốn ở một nơi tối tăm ẩm thấp.
Thực ra, họ cũng đáng thương, nhưng người đời có câu, người đáng thương ắt phải có chỗ đáng hận!
“Nạp Lan Cẩn muốn các người trói tôi rồi đưa đến đâu?”, sắc mặt Diệp Đông Lâm đầy vẻ lạnh lẽo, hiển nhiên trong lòng rất bất mãn với Nạp Lan Cẩn.
Người đàn ông mặc đồ trắng do dự một lúc, như thể hắn đang nghĩ xem mình nên nói gì.
Mạc Phong lập tức trầm giọng, quát: "Nói mau!"
"Muốn... muốn đưa cô Diệp... đến..."
Đột nhiên khuôn mặt hắn trở nên cực kỳ sợ hãi, sau đó trở nên vặn vẹo, đồng thời đồng tử cũng co rút lại.
Dáng vẻ như vô cùng kinh sợ.
"A! Tôi... tôi sai rồi! Xin cậu chủ Nạp Lan tha mạng!”
Người đàn ông mặc đồ trắng hét thảm thiết, tiếng hét vừa dứt, hắn liền ngã xuống đất bất động.
Mạc Phong đưa tay lên mũi, khẽ lắc đầu: "Chết rồi!"
"Chết rồi? Vừa rồi hắn chết kiểu gì thế?", Diệp Đông Lâm cũng hỏi với vẻ khó hiểu.
Anh cũng đang suy nghĩ câu hỏi này, xung quanh không có ai bắn lén, lẽ nào trong miệng người đàn ông này vẫn còn răng độc? Nhưng nghĩ lại thì cũng không đúng, ban nãy hắn đã nói được một nửa rồi, ngập ngừng nửa còn lại để ra vẻ huyền bí sao?
Xào xạc!
Ngọn cây bên cạnh bỗng hơi rung chuyển.