Chương 137: Trong mắt em có anh
Người đi hội miếu hôm nay rất đông, dòng người dày đặc khắp các con đường lớn nhỏ.
Mục Thu Nghi vốn định tới bên bờ sông ngắm pháo hoa nhưng khi nhìn thấy một sạp hàng rong thì cô liền kéo Mạc Phong chạy tới như nhìn thấy bảo bối.
Người bán hàng cũng bị hớp hồn bởi vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng của Mục Thu Nghi. Có lẽ lớn như này rồi, người đó cũng mới lần đầu tiên được nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như thế.
“Bà cô, không phải là càm ràm đòi xem pháo hoa sao? Làm gì đây?”, Mạc Phong nghi ngờ hỏi.
Mục Thu Nghi cầm một miếng xương hình trăng lưỡi liềm lên khiến ông chủ sạp hàng nhìn thấy phải thầm nhủ ‘có tiền rồi’ Bọn họ làm kinh doanh dựa vào con mắt, ông ta thấy Mục Thu Nghi không rời mắt khỏi món đồ đó.
“Cô gái quả là tinh ý, đây là hàng mới, được gọi là ‘Âm tình viên khuyết’, thể hiện tình yêu trung thủy, son sắc. Nếu cô hợp nhất hai nửa lại với nhau thì vừa hay tạo thành hình trăng tròn, được gọi là ‘Hoa hảo nguyệt viên’, hôm nay mở hàng chín trăm chín mươi tám tệ, bán lỗ cho cô đấy, sản phẩm này chúng tôi làm từ ngà voi!”, ông chủ cười giải thích.
Xem ra có vẻ Mục Thu Nghi rất thích nó: “Ông chủ, rẻ hơn nhé? Chín trăm?”
Ông chủ sắp cười thành tiếng tới nơi nhưng vẫn cố gắng kìm chế: “Cô gái biết ép giá quá, thấy cô xinh đẹp thế này, thôi thì chín trăm năm mươi tệ, giá thấp nhất rồi đấy!”
“Được…vậy…thì chín trăm năm mươi…”
“Chốt!”, ông chủ còn cố ý tỏ ra do dự một lúc rồi mới lên tiếng.
Thực tế thì có lẽ ông ta đang mở cở trong bụng.
Quả nhiên bọn con gái bây giờ đều ngốc cả, lừa tiền thật dễ!
Mục Thu Nghi lấy một xấp tiền từ trong ví ra, đang định đưa cho ông ta thì một bàn tay chộp lấy cổ tay cô.
“Làm gì vậy?”, cô quay đầu nhìn Mạc Phong với vẻ nghi ngờ.
Ông chủ kia cũng vội vàng nói: “Cậu nhóc ý gì vậy, cố tình tới phá chuyện làm ăn của tôi à?”
“Ông chủ, ngoài ngành thì hóng hớt, trong ngành thì coi kinh nghiệm, cái này làm bằng ngà voi sao?”, Mạc Phong cầm sản phẩm hình trăng lưỡi liềm cười nói.
Nghe thấy vậy, ông chủ lập tức thất sắc, vội vàng cười với vẻ lúng túng: “Ngà voi nhân tạo, thế này đi, chúng ta có duyên, chín trăm nhé, không thấp hơn được đâu!”
“Mười tệ!”, anh nhếch miệng cười.
“Cái gì?”, Mục Thu Nghi và ông chủ cùng thốt lên.
Thế này là dìm giá tới chết luôn hả? Rốt cuộc là thù hận tới cỡ nào đây?
Mục Thu Nghi dường như không chịu nổi nữa: “Có ai chặt giá như anh không, tầm bậy!”
“Người anh em, cậu chặt đẹp thế tôi lỗ sặc máu, mười tệ giờ chẳng mua nổi một bát mỳ nữa, tôi không cần lấy lại vốn chắc?”, ông chủ cầu khẩn.
Mạc Phong nhún vai, khẽ cười: “Cái thứ này có giá bao nhiêu, ông chủ là người biết rõ nhất, thuận mua vừa bán, nếu không đồng ý thì chúng tôi tìm sạp khác vậy!”
Nói xong anh kéo Mục Thu Nghi đi về phía trước. Thấy cô định quay đầu lại, Mạc Phong khẽ quát: “Đừng quay đầy lại!”
“Nhưng…tôi thích chiếc vòng đó mà…”, Mục Thu Nghi ấm ức nói.
Mạc Phong cười đều: “Em có tin, anh đếm tới ba thì chắc chắn ông ta sẽ gọi chúng ta quay lại không?”
“Không thể nào, tôi không tin!”
Anh búng tay, bắt đầu đếm.
“Ba!”
“Hai!”
“Hai…ờm?’ Mạc Phong chần chừ trước khi đọc tới số một, dường như anh đang đợi gì đó.
“Ấy, hai người đừng đi, mười tệ thì mười tệ, hầy, bán hàng mười năm nay, lần đầu tiên gặp phải cao thủ như cậu, bái phục!”, ông chủ khoanh tay bất lực nói.
Anh thở phào, còn tưởng mình phán đoán nhầm.
Đưa mười tệ ra, Mạc Phong cầm chiếc vòng đeo vào tay Mục Thu Nghi: “Thích không?”
“Thích lắm!”, Mục Thu Nghi tháo đồng hồ Cartier ra và đeo chiếc vòng vào, cười vui vẻ.
Ông chủ không khỏi giơ ngón tay cái lên với Mạc Phong: “Bỏ vốn thấp nhất, cua người đẹp nhất, cậu nhóc này có tiền đồ đấy!
Chuyện này đủ để cậu nói khoác cả đời luôn!”
“Tiền không thành vấn đề, chủ yếu là vợ tôi thích, cô ấy mà không thích thì dù có mười triệu tệ cô ấy vẫn không thích!”, Mạc Phong phất tay cười đểu.
Mục Thu Nghi ngước nhìn anh bằng đôi mắt xinh đẹp, giận dỗi nói: “Ai là vợ của anh, nói linh tinh!”
Nói xong cô hừ giọng với vẻ kiêu căng rồi quay người chạy đi ngắm đèn.
Ông chủ vỗ vai Mạc Phong cười: “Đi đi, cậu nhóc! Cô bé xinh như vậy, nhớ dành nhiều thời gian ở bên cạnh nhé!”
“Được!”
Anh cũng vội chạy đuổi theo.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, ông chủ thờ dài bất lực: “Trẻ tuổi thật thích…”
Suốt đoạn đường, Mục Thu Nghi cứ mân mê chiếc vòng tay của mình, chẳng buồn nhìn cả chiếc đồng hồ Cartier đắt đỏ, mà lại có hứng thú với món đồ chơi chỉ có mười tệ này.
“Không ngờ anh cũng lợi hại nhỉ. Vừa rồi còn hét giá hơn chín trăm tệ mà anh chỉ cần mười tệ là có thể mua được. Có nên điều anh tới bộ phận kinh doanh không nhỉ? Cái miệng này mà không đưa đi bán hàng thì thật phí!”, cô đưa tay lên về phía ánh trăng, cười khúc khích.
Chiếc vòng trong suốt khi được soi rọi dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy vài vết nứt bên trong, trông sống động như một bức tranh sơn thủy.
Mạc Phong nhún vai: “Đã nói với em là ở đây vàng thau lẫn lộn, đừng có mua lung tung, nhất là đối với người tiền nhiều lại ngốc như em, là thể loại mà bọn họ thích nhất đấy!”
“Ai ngốc chứ? Cô đây từng là thiên tài số một Giang Hải đấy! Anh dám nói tôi ngốc à?”, Mục Thu Nghi đút hai tay vào túi áo, khẽ cười.
Anh vuốt mái tóc của Mục Thu Nghi cười đểu: “Trước mặt anh thì thiên tài số một quốc gia chính là kẻ ngốc!”
Với tích cách đa nghi của phụ nữ thì chắc chắn cô đã sớm điều tra về anh. Mạc Phong cũng biết có lẽ cô đã điều tra ra những chuyện trước mười lăm tuổi của mình.
Có điều như vậy cũng đủ khiến người khác phải kinh hồn bạt vía rồi!
Với những chuyện trước đây của anh, chỉ cần lấy đại một sự tích ra thôi thì cũng là những điều mà có khi những người bình thường cả đời chưa bao giờ trải qua.
“Hừ, thì đã làm sao, vẫn chỉ làm bảo vệ ở công ty của tôi thôi!”, Mục Thu Nghi hừ giọng, cười đắc ý.
Dáng vẻ khịt mũi đầy đáng yêu của cô thật khiến người khác muốn lao lên ‘xử’ cô luôn.
Mái tóc mượt mà xõa xuống vai, đôi mắt lấp lánh như biết nói.
“Anh…sao lại nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi có gì sao?”, Mục Thu Nghi hừ giọng lùi lại vài bước.
“Đứng im! Trong mắt em có thứ gì đó!”
“Hả? Cả hai mắt sao?”
“Trong mắt em có anh đấy!”
Xùy… Mục Thu Nghi còn định lấy gương ra soi nhưng ngay sau đó lại cất đi, tức giận trừng mắt với anh: “suốt ngày cợt nhả!”