Vì vậy, nếu một cô gái ở bên ngoài nhận một người đàn ông là “bố nuôi”, thì có nghĩa là cô ta đang thừa nhận mình được bao nuôi!
Mạc Phong quay đầu lại bỗng bắt gặp ánh mắt của Nhược Hi, dường như anh có thể nhìn thấy vẻ buồn bã trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy.
Cô gái này cũng có câu chuyện của riêng mình đây mà, lúc này lại có thể xuất hiện trước mặt anh thì chắc chắn đây không phải là ngẫu nhiên.
"Khi em được ba tuổi đã bị mẹ gửi đi nước ngoài để học cao hơn, nhưng sau khi nhà họ Mạc xảy ra chuyện, dòng tiền cũng bị đứt đoạn. Năm đó em mới năm tuổi, còn anh thì ba tuổi! Em và cậu phải sinh sống tại một thị trấn nhỏ xa xôi ở Bắc Âu".
"Trong thị trấn đó chỉ có hơn năm nghìn người sống, vì chủng tộc và tín ngưỡng tôn giáo khác nhau, nên em và cậu phải trải qua một cuộc sống vất vả, không mấy suôn sẻ".
"Hơn nữa, nơi đó trong vài năm bọn em sống còn thường xuyên có người chết. Họ nghĩ rằng chính đám ngoại lai bọn em đã gieo rắc sự xui xẻo, vì vậy đã nhân lúc bọn em ngủ vào ban đêm mà phóng lửa đốt nhà!"
"Khi bọn em bị ngọn lửa bao vây, mái nhà sắp bị sập bởi lửa thiêu, nhưng đúng lúc này, bố nuôi em đã kéo người đến cùng dập lửa!"
"Em không biết thân phận cụ thể của ông ta, nhưng em biết ông ta có địa vị và danh tiếng lớn ở thị trấn. Sau này, ông ta tiếp tục hỗ trợ em ăn học. Năm em hai mươi tuổi, ông ta đã cho em chọn hai con đường. Anh đoán xem hai con đường đó là gì?"
"..."
Khi cô ấy quay đầu nhìn Mạc Phong, rõ ràng trên khoé mắt vẫn còn vương những giọt nước.
"Một là em phải trở thành người phụ nữ của ông ta, hai là em phải trả cho ông ta một món nợ khổng lồ mỗi năm! Đúng chứ?"
Chỉ như thế mới có thể lý giải tại sao Nhược Hi vẫn có thể giữ mình trong sạch, hơn nữa vừa rồi trên điện thoại hai người họ còn đang tranh cãi về tiền bạc.
Nhược Hi gật đầu cười khổ: "Anh nói đúng rồi đấy. Ông ta bắt em làm tình nhân của ông ta, như vậy thì số tiền được tài trợ hàng năm em không cần phải trả, nếu không thì em phải bồi thường một trăm triệu triệu tệ một năm! Nhưng em vẫn chọn con đường thứ hai. Lúc biết tin anh vẫn còn sống, em đã thề nhất định sẽ trở về, cùng anh chống đỡ nhà họ Mạc".
Lúc trước người đó đã nói một câu qua điện thoại mà cho đến tận bây giờ nó vẫn còn vang vọng trong tâm trí Mạc Phong.
"Thì ra cậu chính là thằng nhu nhược khiến cô ta mất tất cả cũng phải quay về Hoa Hạ để tìm sao?"
Hay nói cách khác, Nhược Hi ngay từ đầu đã đánh một canh bạc, cô ấy đặt tất cả niềm hy vọng vào Mạc Phong.
Nhưng đây đều là quá khứ của Nhược Hi, không phải vì anh không muốn nghe mà vì anh không muốn nhắc cô gái này nhớ lại những chuyện kinh khủng đó nữa.
Có thể cô ấy không có gì ngoài lòng biết ơn đối với người đàn ông ban nãy nói chuyện qua điện thoại. Dựa theo độ tuổi của ông ta, thì có lẽ ông ta có thể là bố của cô ấy hoặc thậm chí có địa vị lớn hơn.
Trong lòng Nhược Hi luôn coi vị cứu tinh này như bố mình, nhưng cô ấy không tài nào ngờ rằng người đàn ông này lại muốn chiếm hữu cô ấy từ lúc nào không hay.
Ghê tởm hơn cả là ý muốn này đã được nảy sinh ra từ hơn mười năm trước, nhưng dù sao thì người đàn ông này cũng đã cứu cô ấy và giúp cô ấy tiếp tục ăn học.