Cùng lúc đó ở biệt thự Nam Sơn, Giang Hải.
Mạc Phong lái xe về đến nhà thì đã là hơn mười một giờ đêm.
Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, anh chỉ thấy có ba người Bạch Doanh, An Nhiên và Thương Hồng.
Bọn họ đều đang làm việc riêng của mình, Thương Hồng cầm một cuốn sổ nằm dài trên bàn ghi chép gì đó.
An Nhiên đang treo đống quần áo đã giặt của mọi người, chỉ có cô nhóc Bạch Doanh là đang nằm trên sofa xem TV.
“Cô lại đây tôi có việc cần hỏi!”, Mạc Phong bước tới giật lấy đồ ăn vặt trong tay Bạch Doanh và khẽ nói.
Lấy đồ ăn vặt của cô ta chẳng khác nào lấy mạng của cô ta, Bạch Doanh lập tức kêu gào.
"Làm gì vậy? Trả lại đồ ăn cho tôi!”
Mạc Phong kéo cô ta vào nhà vệ sinh, một tay ấn cô ta vào tường: "Trước đó sao hai người đuổi được hai gã đó đi?"
Bạch Doanh có chút ngượng ngùng trước tư thế này, cô ta quay đầu sang một bên: "Thì…thì chỉ dọa họ một chút, sau đó họ biết khó mà lui thôi!”
"Dọa họ một chút? Kungfu của hai người đó không thể xem thường được, chỉ dọa một chút là xong sao?”
"Anh tưởng là ai cũng như anh, chỉ biết lấy cứng chọi cứng à? Đánh nhau không phải chỉ dựa vào cơ bắp, mà còn dựa vào đầu óc nữa. Kiểu đàn ông đầu óc đơn giản tứ chi phát triển như anh không hiểu được đâu. Sau này ra ngoài đi đằng sau tôi nhé, như vậy sẽ không ai dám ăn hiếp anh nữa!”
"Mẹ kiếp!”
"..."
Cô ta lại dám nói anh là đầu óc đơn giản tứ chi phát triển? Mẹ kiếp…!
Lúc này Bạch Doanh dường như chợt nghĩ đến điều gì đó, cô ta ngẩng đầu nói nhỏ: "Trong túi của anh có thứ gì vậy, anh có thể lấy ra cho tôi xem được không?"
"Trong túi?", Mạc Phong sờ sờ túi bên trái với vẻ bối rối, sau đó lấy ra sợi dây bằng ngọc: "Cô nói cái này à?"
Cô ta lập tức cầm lấy đồ trong tay anh, lấy thiết bị ra soi một chút nhưng cô ta không hề cảm thấy có một chút linh khí nào: “Đồ ở trong túi phải thì sao?”
"Rốt cuộc cô muốn cái gì hả? Trong túi tôi không có kẹo đâu!”
Sau đó anh lại lấy trong túi ra một viên đá màu đen, đó là Đá Tam Sinh mà Mộ Dung Trầm Chương đưa cho anh.
Vừa hay tay Mạc Phong vẫn còn chút máu dính lại chưa rửa sạch, anh vừa chạm vào thì viên đá đột nhiên sáng nhấp nháy.
"Phải rồi, chính là thứ này!”, Bạch Doanh nhìn thiết bị hình rồng trong tay cũng sáng lên, đây chính là long khí mà cô ta đã cảm nhận được trước đó.
Cô ta giặt phắt lấy Đá Tam Sinh từ trong tay Mạc Phong, nhưng khi tay cô ta vừa chạm vào, viên đá lập tức mất đi ánh sáng và thiết bị soi long khí cũng không sáng nữa.
"Quái lạ, có chuyện gì vậy nhỉ? Anh cầm lại xem nào!”, Bạch Doanh lại đưa viên đá cho Mạc Phong.
Ngay sau khi cô ta trả lại viên đá cho anh thì viên đá lại phát sáng.
Lúc này cô ta mới chợt hiểu ra, thứ này chính là bảo bối mà bà nội cô ta muốn cô ta đi tìm. Nhưng chỉ khi ở trong tay Mạc Phong thì nó mới có cảm ứng.
Lẽ nào phải đưa anh chàng này cùng về Nam Khương hay sao?
“Cô làm gì vậy?”, Mạc Phong lại nhét viên đá vào túi, nghi ngờ hỏi.
Bạch Doanh nắm lấy cổ áo anh, khẽ nhíu mày: “Anh có rảnh không? Về gặp bà nội với tôi!”
"Cô bị thần kinh à? Chúng ta…quan hệ của chúng ta còn chưa đến mức phải đi gặp phụ huynh đâu!”
"..."
Tại sảnh của căn biệt thự.
Sau khi An Nhiên phơi phong hết quần áo, cô thấy Mạc Phong vẫn chưa đi ra khỏi nhà vệ sinh thì liền quay đầu nhìn Thương Hồng và khẽ hỏi: "Chị Hồng, chị nói xem anh Mạc ở trong đó làm gì vậy nhỉ?”
“Mặc kệ anh ấy, đàn ông ấy mà, ham vui chút cũng là chuyện thường tình!”, Thương Hồng chỉ cười hờ hững, vẫn ngồi trước máy tính xách tay gõ như lướt trên bàn phím.
Có lẽ cô ấy nghĩ rằng Mạc Phong và Bạch Doanh đang làm chuyện đó trong nhà vệ sinh, nhưng An Nhiên quá ngây thơ, không hiểu ý tứ ẩn chứa trong lời nói của Thương Hồng.
Két!
Cửa mở ra, Bạch Doanh tức giận bước ra khỏi nhà vệ sinh: "Đồ khốn kiếp!”
“Ơ cái cô này, nói lấp lửng thì đã đành, tại sao lại tát tôi?”, Mạc Phong che mặt nói với vẻ vô tội.
Bạch Doanh kêu anh theo cô ta về Nam Khương, nhưng Mạc Phong không có việc gì tự nhiên đến đó làm chi? Hơn nữa lại còn một mình đến Nam Khương nữa, chỉ sợ đi rồi không thể quay về được!
Vì vậy anh chỉ có thể trực tiếp từ chối thôi, ai ngờ chẳng đâu vào đâu lại bị ăn tát.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy ấm ức của anh, Thương Hồng không khỏi cười chọc nghẹo: "Sao vậy, trêu ghẹo cô nhóc nên bị ăn đánh hở? Anh bắt đầu thích trẻ vị thành niên từ khi nào vậy?”
“Đừng ăn nói linh tinh, anh không có hứng thú với trẻ vị thành niên. Anh thích kiểu con gái biết làm việc nhà, da trắng mặt xinh, dịu dàng biết quan tâm chăm sóc người khác kia!”, Mạc Phong xoa mặt mỉm cười nói.
"Anh nói thế không phải đang chỉ An Nhiên hay sao?”
Nghe Thương Hồng nói vậy, khuôn mặt xinh xắn của An Nhiên khi đang pha cà phê cho Mạc Phong đỏ bừng đến mang tai: "Chị Hồng, chị đang nói cái gì vậy, hai người trêu nhau đừng có lôi em vào chứ!”
“Nhìn em xem, lại còn xấu hổ nữa!”, đôi mắt đẹp của Thương Hồng khẽ cười.
Mạc Phong nhìn quanh một vòng và không khỏi gãi đầu: "Này? Vợ anh đâu?"
"Tổng giám đốc vẫn còn đang tăng ca, gần đây bên phía nước Mễ có nhiều nghiệp vụ lắm, hình như họ rất có hứng thú với sản phẩm chúng ta mới phát triển. Vậy nên thời gian này chị Thu Nghi vẫn luôn ở lại công ty tăng ca để xử lý hết tài liệu. Chị ấy còn không cả về nhà ăn tối!”, An Nhiên khẽ nói.
Dùng dược liệu Đông y để làm mỹ phẩm cần kỹ thuật rất cao, hơn nữa điều chế cũng vô cùng khó. Không chỉ vậy, mấy việc như thiết kế đóng gói Mục Thu Nghi cũng phải tự mình làm.
Trước kia tập đoàn Kim Tư Nhã có nhân lực hùng hậu, bây giờ Tống Thi Vũ đã đi rồi, Tô Nguyệt cũng phải vội về nhà để chăm sóc ông nội sau khi tan làm, trước kia Trịnh Nghiên phụ trách khu vực châu Âu, bây giờ, mặc dù mọi quyền đều nằm trong tay cô, nhưng công việc kinh doanh cô cũng phải lo liệu tất.
…
Lúc này ở tập đoàn Kim Tư Nhã.
Đã là mười hai giờ đêm.
Toàn bộ công ty chỉ còn lại một mình Mục Thu Nghi. Có người cho rằng làm sếp thì hàng ngày có thể ăn chơi nhảy múa, sống một cuộc sống tự do tự tại. Nhưng chỉ có bản thân thực sự ở vào vị trí đó mới có thể hiểu được điều đó không hề dễ dàng.
Mỗi công việc trông ra đều có vẻ nhẹ nhàng, nhưng không ở vị trí đó thì sẽ không thể hiểu được. Ở vị trí của một tổng giám đốc, nói căng ra một chút thì thực ra tập đoàn cũng giống như một quốc gia thu nhỏ vậy.
Nếu bạn không siêng năng làm việc mà chỉ biết đến tham nhũng và ăn chơi thì những nhân viên bên dưới khoắng sạch công ty của bạn, bạn cũng không hề hay biết.
Mục Thu Nghi di chuyển chuột và nhấp vào nút lưu rồi tắt máy tính.
"Hờ! Cuối cùng cũng xong! Mệt chết đi được! Đã mười hai giờ rồi, sao nhanh vậy nhỉ?”
Quả nhiên làm thêm giờ là quên tuột thời gian, không biết ngày đêm gì nữa. Cô quay đầu nhìn ra ngoài thì thấy mây đen che kín, không có ánh trăng.
Đoàng!
Cùng với nó là một tiếng sét vang lên!
“Lại mưa sao?”, cô khẽ lẩm bẩm.