Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nói hết suy nghĩ của mình. 

 Nhược Hi và Thương Hồng đều là những cô gái vô cùng thông minh.  

 Mấy ngày Thương Hồng không có ở đây, Nhược Hi có thể vận hành cả câu lạc bộ như thường thì chứng tỏ năng lực của cô ấy không hề kém Thương Hồng.  

 Trứng không nên đặt chung một giỏ thì mới có thể phát huy được hết hiệu quả.  

 Chia hai người ra cũng chưa chắc đã là chuyện không tốt.  

 “Em hiểu rồi. Anh muốn tách em ra thành lập riêng một nhánh quan hệ cho anh phải không?”, Nhược Hi lập tức hiểu ngay ý tứ của Mạc Phong. Cô chỉ khẽ cười.  

 Vì vậy nói phụ nữ thông minh quá sẽ không tốt. Vì anh sẽ chẳng còn gì là bí mật nữa.  

 Trên đời này có ai chê tiền chứ. Có tiền rồi có quan hệ thì sau này muốn làm gì mà chẳng được! 

 “Em cũng có thể đặt tên cho câu lạc bộ này. Sau này em sẽ là bà chủ ở đây”, Mạc Phong nhìn xung quanh khẽ cười. Bên trong này tu sửa sơ qua rồi bổ sung thêm ít trang thiết bị là được.  

 Phía Nam Khương đang cần một khoản tiền lớn. Trước đó Mạc Phong đã bảo Thương Hồng chuyển cho họ mười triệu tệ. Vài ngày nữa họ sẽ mang rất nhiều tơ lụa tới nên cần phải có một nơi để tiếp nhận.  

 Mười triệu tệ bỏ ra thì phải tìm cách lấy lại. Hơn nữa anh cũng tin rằng tơ lụa Nam Khương còn rất nhiều kênh để phát triển. Nhất là ở nước ngoài, họ rất thích sản phẩm tơ lụa của Hoa Hạ.  

 Vào thời cổ đại, bọn họ mà muốn tiến cung thì phải cống vua tơ lụa của Hoa Hạ. Gốc gác của sản phẩm này là ở Trung Nguyên nhưng phát triển mạnh nhất lại là ở Nam Khương.  

 Với kỹ thuật điêu luyện của người Nam Khương, sản phẩm tơ lụa càng được nâng cao giá trị hơn. Vì vậy hiện tại vẫn còn rất nhiều con đường tơ lụa ở Hoa Hạ được gìn giữ và duy trì. 

 Điều mà Mạc Phong cần nhất bây giờ là có người gánh vác trách nhiệm khai thông kênh hàng này cho anh.  

 Thương Hồng thì đang quản lý dược liệu, anh thật sự không muốn dồn quá nhiều áp lực lên một cô gái, vì vậy Nhược Hi là niềm hi vọng duy nhất của anh lúc này. 

 

“Em cảm thấy tơ lụa và ngọc thạch Nam Khương có dễ bán không?”, Mạc Phong im lặng một hồi lâu rồi bỗng lên tiếng.

Nhược Hi khẽ cười: “Trong Ngũ Môn thì Giác Tự môn chuyên làm thương nghiệp khai thác. Tơ lụa và ngọc thạch đều là những sản phẩm cao cấp, rất dễ bán. Có em anh cứ yên tâm!”

Nhược Hi không khỏi chớp mắt khi nói với anh. Đôi mắt cô ánh lên vẻ tự tin giống như Thương Hồng.  

 Điều này khiến Mạc Phong cảm thấy tò mò không biết là trước đây cô ấy từng làm gì. Trong đầu anh hiện ra những cái tên nữ giới ở trong nước nổi tiếng gần đây nhưng hình như không có ai tên là Nhược Hi. 

 Anh cùng Nhược Hi đi tham quan một vòng. Nơi đây đúng là rộng thật. Diện tích chỉ kém câu lạc bộ Quá Giang Long một chút. Họ bàn bạc sơ qua về việc làm thế nào có thể trang hoàng nơi đây. Có lẽ cần phải dựng lên câu lạc bộ mới trong vòng năm ngày thôi.  

 Sau khi rời khỏi Fortune Plaza, Mạc Phong định đưa Nhược Hi về câu lạc bộ Quá Giang Long để chuẩn bị nhưng khi chuông điện thoại rung lên và anh lấy ra xem thì bỗng cảm thấy sững sờ vì người gọi tới không phải ai khác mà chính là Tống Giai Âm! 

 Mấy ngày mới về này anh cũng bận bịu nên chưa tới công ty xem xét tình hình được. Anh định đợi xong hết việc thì sẽ tới thăm cô ấy. Thật không ngờ cô nàng lại gọi điện cho anh trước.  

 “Bạn gái bé nhỏ hả?”, Nhược Hi ngồi ở tay lái phụ liếc nhìn gương chiếu hậu khẽ cười.  

 Mạc Phong xua tay cười ái ngại: “Không phải, chỉ là bạn thôi. Anh nghe máy đã!” 

 Anh vừa khởi động xe vừa nghe điện thoại. Nhưng thật không ngờ vừa kết nối thì đầu dây bên kia vọng tới tiếng khóc thét của Tống Giai Âm! 

 Ầm! 

 Mạc Phong lập tức tắt động cơ. Anh ngồi thẳng người, khẽ chau mày khiến Nhược Hi thấy vậy cũng không khỏi há miệng. Một người đàn ông mà có biểu hiện như vậy thì chứng tỏ là anh ấy đang lo lắng lắm.  

 “Tiểu Âm! Em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?” 

 Tống Giai Âm khóc thút thít: “Anh Mạc, em…thật sự hết cách rồi…” 

 “Em đang ở đâu?” 

 “Em ở Bệnh viện Chuyên Khu”. 

 Sau khi tắt máy, Mạc Phong lập tức vứt điện thoại qua một bên: “Em thắt dây an toàn vào, anh đưa em về trước”.  

 “Không cần đâu. Anh có việc thì đi xử lý trước đi. Em lớn bằng từng này rồi, có thể tự bắt xe về được. Anh đi dỗ dành cô bạn nhỏ của anh đi, em nghe tiếng khóc mà cũng thấy đau lòng nữa!”, Nhược Hi nhướn mày nhìn anh khẽ cười. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK