Mọi người đều biết điều mà hòa thượng kiêng kị là ăn mặn. Đương nhiên đó là chỉ những người một lòng hướng Phật.
Trương Phong nghe thấy vậy bèn lấy đùi thỏ lại: “Cái ông hòa thượng này chẳng biết ý gì cả. Cho ông cơ hội ‘hạ cánh’ mà không muốn. Ông không ăn thì một mình tôi ăn!”
“Thí chủ này, sao lại có thể cướp thịt từ miệng tôi như vậy chứ?”, vị hòa thượng phụt cười.
Sau đó ông ta lập tức cướp miếng thịt trong tay hắn.
Hai người cứ ngồi ăn như vậy dưới một gốc cây chẳng biết tên là gì.
Trương Phong để lại cho Tống Thi Vũ một cái đùi trước. May mà con thỏ cũng to, tầm năm cân. Có lẽ vì trong núi không có ai săn bắn nên nó mới mập mạp, ú nù được như vậy. Chính vì thế chạy được hai ba bước là đã bị hắn tóm gọn.
“Có rượu không?”
Vị hòa thượng vô danh suýt nữa thì phun hết thịt trong miệng ra: “Cậu cứ dụ dỗ tôi phá giới như vậy sao! Thí chủ à, như vậy không được đâu!”
“Được rồi, chỉ có tôi và ông ở nơi rừng rú này, tôi lại chẳng nói cho ai, ông sợ cái gì?”, Trương Phong phất tay cười xùy.
Một cao thủ tài giỏi như vậy lại đi trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này thì chỉ có một lý do, đó là ông ta đang trốn tránh thứ gì đó.
Vậy nên ông ta mới lựa chọn nương nhờ cửa Phật. Và để người khác không biết tên của mình nên ông ta nói mình vô danh! Thế là những người đến chùa cũng gọi ông ta là hòa thượng vô danh.
Nhưng có một điều mà Trương Phong khẳng định đó là cuộc sống lúc trước của ông ta không phải là hòa thượng. Vị hòa thượng vô danh này tầm năm, sáu mươi tuổi. Vậy tại sao ông ta lại mai danh ẩn tích ở đây thì là một vấn đề đáng để nghiên cứu.
“Thí chủ, tôi có thể hỏi cậu một câu không?”, vị hòa thượng vô danh hạ miếng thịt trong tay xuống, khẽ hỏi.
Trương Phong phất tay: “Ông hỏi đi!”
“Cậu cũng là người tu đạo, sao không ở trong đạo quan tu hành mà lại xuống núi vậy?”
Nói tới việc xuống núi, Trương Phong bỗng trầm mặt và thở dài: “Đạo sĩ xuống núi còn làm gì nữa! Đương nhiên là để cứu người rồi!”
“Xem ra tông Long Hổ cũng cảm nhận được phải không? Rằng giang hồ sắp thay đổi rồi!”, vị hòa thượng vô danh cười bình thản.
Hai người thầm hiểu một điều gì đó mà không cần phải nói ra thành lời.
Một ngôi sao vụt bay ngang trời, hơn nữa còn sáng vô cùng, xung quanh có thêm vài ngôi ít sáng hơn, có lẽ tất cả đều lựa chọn xoay quanh ngôi sao sáng nhất kia.
“Nhìn thấy chưa? Ngôi sao đó chính là sao Tử Vi! Phía trước nó, tất cả đều là những ngôi sao kém hơn một bậc!”, Trương Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Vị hòa thượng vô danh mỉm cười, ngẩng đầu chỉ về hướng khác: “Vậy cậu xem ngôi sao kia là gì?”
Nhìn theo hướng tay của ông ta, ở phía Đông Nam cũng xuất hiện vài ngôi sao sáng vô cùng, hơn nữa không hề thua kém gì độ sáng của sao Tử Vi.
“Hai…hai ngôi sao đó là…”, Trương Phong kinh ngạc hô lên: “Cũng là sao Tử Vi à? Mệnh quan huyền thiên, cùng đường sinh thần, trên là cung Khảm, dưới là cung Khôn, là mệnh cửu ngũ!”
Điều khiến Trương Phong bất ngờ là hai ngôi sao đó sáng rất bất thường, thậm chí vận động giống y như quỹ đạo của ngôi sao Tử Vi kia.
“Đó không phải là sao Tử Vi nhưng cũng có mệnh cách ngũ cửu, sinh thần dị thường, báo trước thiên hạ đại loạn! E rằng lại là một cuộc đại nạn!
Năm đó Lưu Bang cùng các tướng soái, nguyên soái tới vùng núi bái kiến một vị cao tăng, kết quả là vị cao tăng đó đã quỳ xuống lạy ba cái, dập đầu chín cái.
Ông ta nói rằng lần đầu tiên gặp năm người mang mệnh đế vương đi cùng nhau. Người có mệnh cách tốt nhất đương nhiên sẽ ngồi lên vị trí làm vua, mệnh cách thấp hơn một chút thì đều làm đại tướng soái.