"Đó là việc của cô! Tôi mệt rồi, tôi đi trước đây!", Mạc Phong phất tay khẽ cười nói.
Nói xong, anh theo mấy tên lính đứng ngoài cửa bước ra ngoài, vì sợ anh bỏ chạy, tay chân của anh vẫn bị còng lại bằng dây xích.
Nhìn bóng lưng Mạc Phong rời đi, Diệm Phi không khỏi rơi vào trầm tư: "Người đàn ông này quả là khó lường!"
Trước đó hàng trăm người ở mười tám trại Nam Khương đã mắc phải tình trạng này, các bác sĩ địa phương của họ bất lực, thậm chí nhiều bác sĩ chính mình bị ngộ độc mà không biết giải như thế nào.
Nhiễm loại vi rút này sẽ có một thời kỳ phát bệnh, thường sẽ sốt cao liên tục trong mười ngày đầu, cơ thể yếu ớt, ho khan, mười ngày giữa thì bị táo bón, ăn không ngon, mười ngày cuối toàn thân sẽ thối rữa sinh mủ.
Người dân trong làng cho rằng đây là thần núi trừng phạt họ, nên mới có ý định tổ chức sự kiện cúng bái thờ thần núi, Diệm Phi trước giờ luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng chưa từng nghĩ đến đây. Hôm nay Mạc Phong ở đây, xem xong liền đoán được nguồn nước có vấn đề.
Trong khoảng thời gian này, trẻ em trong làng là đối tượng mắc bệnh đầu tiên, do sức đề kháng của trẻ còn tương đối yếu nên việc trúng độc sẽ biểu hiện ra ngoài đầu tiên, sau đó có tin đồn rằng những đứa trẻ này thường đi tiểu ra sông nên đã đắc tội với thần núi, nên nhiều người cho rằng phải hiến tế những đứa trẻ mắc bệnh này cho thần núi.
Bây giờ Diệm Phi càng nghĩ càng cảm thấy giống như một âm mưu!
…
Nơi giam cầm thiếu tư mệnh kém xa so với cung điện nơi Diệm Phi ở, các nhà tù của họ ở đây đều được xây dựng thành nhà tù bên sườn núi, có lẽ cũng là để tiết kiệm chi phí.
"Xuống xe!"
Người đàn ông giữ Mạc Phong đẩy anh vào trong động, sau đó anh ta nhìn hai người canh giữ ở cửa, trầm giọng nói: "Đây là một phạm nhân phạm trọng tội, canh giữ cẩn thận, đừng để chạy mất, nếu không các người sẽ mất đầu như chơi đấy!"
“Phạm nhân phạm trọng tội, cách ăn mặc của tên này giống người Hoa Hạ thế nào ấy nhỉ?”, một người đàn ông trung niên đứng ở cửa nghi ngờ nói.
"Đúng đấy, tên này là người Hoa Hạ, canh hắn cho tốt vào, sau đem hắn đi hiến tế cho thần núi!"
"Yên tâm đi, đã vào đây rồi thì kẻ nào chạy thoát được chứ? Ngay cả người lợi hại như thiếu tư mệnh cũng không thể chạy thoát, huống chi là tên này!"
"..."
Khi vào trong hang, kiếm Tàn Uyên trong túi Mạc Phong đã bị bọn này lấy đi.
Nhưng không sao cả, thanh kiếm này đã nhận chủ, có thể cảm ứng được trong một phạm vi nhất định.
Lúc đầu nghĩ rằng bên trong hang động sẽ sâu hai mươi mét, nhưng sau đó Mạc Phong phát hiện ra rằng mình thực sự đã nhầm! Đã đánh giá quá thấp khả năng của nhóm người này!
Ngọn núi này gần như được đào rỗng, bên trong có nhà tù và phòng ở, tương tự như đồn cảnh sát bên ngoài, càng đi sâu vào trong càng rộng.
“Còn bao lâu nữa?”, Mạc Phong không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
Đã đi mười phút rồi, ít nhất cũng đã đi được một hai trăm mét. Nhưng vẫn chưa thấy đầu. Nơi này thực sự rất lạ. Ở một nơi sâu thẳm như vậy, thế mà không khí lại không hề bị ảnh hưởng, chứng tỏ rằng phải có lỗ thông hơi khác xung quanh nơi này.
Bằng không thì không ai có thể sống trong núi sâu này lâu như vậy, đây là nơi giam giữ những phạm nhân phạm trọng tội, trước đây ít nhất cũng là kẻ phú quý, quyền cao chức trọng.
Mười tám trại Nam Khương có hàng trăm nghìn người, nếu không quản lý tốt sẽ loạn mất, vì vậy nội bộ của họ ở đây rất giống bên ngoài, đều có lãnh đạo, quan chức, quý tộc, tất cả cũng giống như thời cổ đại, đây là một triều đại phong kiến thu nhỏ.
Vì vậy, tuyệt đối không thể có chuyện để tù nhân ở đây chết một cách dễ dàng, dù có tự sát cũng không được, sẽ bị canh gác 24/24!
Đi hồi lâu, thi thoảng thấy có người ngồi trong ngục, dường như tinh thần có chút không bình thường.
Kẹt kẹt!