“…”
Hôm qua hai người liên thủ, suýt nữa đã chết trong tay nó. Cuối cùng nó bị đánh lại nên họ mới thoát nạn!
Hơn nữa tối qua hai người họ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến nó bị thương. Giờ Trương Phong nói con Giáo Long này còn lợi hại hơn con kia thì có lẽ tu vi của nó đã có trên năm trăm năm rồi.
Khương Na, Bạch Doanh bị rơi xuống nước đã bơi được vào bờ. Xem ra con Giáo Long quyết tâm ăn bằng được Trương Phong và Mạc Phong đang bị trói trên trụ đá kia.
Hai cô gái bị rớt xuống mà nó không thèm ăn! Đúng là cái đồ kiêu ngạo.
“Anh Mạc, nó lại tới rồi!”, Trương Phong hô lên.
Con Giao Long dựng người, cả cơ thể nó tỏa ra mùi tanh hôi thối.
Gió thổi qua người con vật với những cái vẩy mang theo mùi tanh khiến Mạc Phong phải nôn khan mấy cái: “Này! Đại ca ơi, mày đã không tắm mấy trăm năm rồi thế?”
“Grào!”
Con Giao Long ngoắc mồm gầm lên. Nước bọt của nó và rong rêu bắn hết lên mặt Trương Phong với Mạc Phong.
“Mẹ nó! Nó định hiếp dâm khứu giác của chúng ta đấy à?”, Trương Phong cũng nôn khan.
Nhưng một giây sau, con Giao Long đã quấn lấy người bọn họ.
Khi quấn gần lên tới cổ thì nó bỗng khựng lại. Họ cúi xuống nhìn thì thấy nửa thân còn lại của con vật đã bị đóng băng trong đầm Bích Thu.
Người có thể khiến nước đóng băng có lẽ chỉ có Khương Na.
Quả đúng như vậy. Cô ấy đứng bên bờ, hai tay phát ra ánh sáng màu trắng nhạt, rõ ràng là cô ấy sắp không cầm cự thêm được nữa.
Mạc Phong lập tức vùng ra khỏi sợi xích: “Ông nội nó chứ, sắt gì mà chất lượng tốt thế!”
Lúc này có một luồng ánh sáng màu vàng nhạt từ xa truyền tới.
Nó xé rách không trung, xuyên qua đám mây vào lao đi như đạn đại bác.
Đó chính là kiếm Tàn Uyên.
Nó mà còn không tới thì khéo Mạc Phong cho rằng nó bỏ chủ rồi cũng nên.
Mọi người cũng cảm thấy tiếng gió rít trên đỉnh đầu. Khương Na ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt cô sáng rực một cách kỳ lạ: “Quả nhiên, mọi thứ đều giống như lời tiên tri, thần tiên giáng thế, tay cầm trường kiếm, mở đường cho Nam Khương!”
Kiếm Tàn Uyên bay quanh con Giao Long. Luồng kiếm khí mạnh tới mức khiến con Giao Long phải lao xuống nước.
Vụt!
Một đường kiếm khí bay lên, chặt đứt dây xích trói quanh người Mạc Phong. Anh nhảy lên chộp lấy thanh kiếm.
“Anh Mạc còn tôi nữa”, Trương Phong kêu lên.
Anh nhảy lên một lần nữa, hai đường kiếm khí phóng tới.
Keng!
Dây xích cũng bị chém đứt đoạn.
“Grào!”
Giao Long lại lao ra khỏi mặt nước, vồ về phía trụ đá.