Chương 398: Thương Hồng đến bước đường cùng
Lúc này, người thanh niên bước ra khỏi phòng với nụ cười trên môi: “Người anh em, đợi lâu quá phải không? Anh cầm lấy cái này, trước khi ngủ cho cô ta uống một viên, đảm bảo cô ta sẽ mơ mơ màng màng luôn. Thứ thuốc này không giống loại thuốc bình thường nên sẽ hơi lâu một chút. Uống cái này vào rồi sẽ kích thích tiềm thức, hơn nữa không có tác dụng phụ, sáng sớm mai thức dậy cô ta sẽ không nhớ gì nữa. Anh nhớ kỹ, chỉ một viên là đủ rồi, uống nhiều hại người đó!”
Mạc Phong cầm lấy chiếc lọ nhỏ có dán hình, nhanh chóng xé nó ra và tìm một hộp vitamin trên tủ bên cạnh rồi đổi sang.
"Hay! Người anh em quả nhiên là người trong nghề, bái phục! Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, đừng chần chừ gì nữa!”, người thanh niên nhướng mày cười gằn.
Anh xoa xoa thái dương mỉm cười nói: “Uống cái này vào rồi có phải sẽ ngủ ngon lắm phải không? Có dễ bị tỉnh giấc không?”
"Anh yên tâm đi, sau khi uống xong sẽ ngủ một giấc đến sáng luôn, sét đánh cũng không dậy!”
"Thế thì tốt!”
"..."
Nói xong anh cầm lọ thuốc đi lên lầu, người thanh niên không khỏi cười đắc ý nhìn anh rời đi.
Đúng lúc này, ba người đàn ông cường tráng và một người phụ nữ trung niên đi ra từ phòng bên cạnh, người phụ nữ trung niên đó chính là người phụ nữ đã kéo đám người Mạc Phong đến đây trước đó.
"Trong túi thằng đó ít nhất cũng phải có mấy nghìn tệ tiền mặt, trong thẻ chắc chắn cũng có tiền!”
"Đừng đi quá xa, nhỡ có người báo cảnh sát thì không dễ dàng xử lý nữa đâu!”
"Báo cảnh sát? Người ta từ nơi khác đến Bắc Khâu, nếu dám báo cảnh sát, tôi sẽ khiến hắn cả đời này không thể quay trở về!”
"Hê hê, tiền hay không không quan trọng, tôi chỉ thích con đàn bà đó thôi! Cô ta đẹp thật, đủ sexy, tôi thích!”
"..."
Lúc này, trong một căn phòng ở cuối hành lang trên lầu.
Hoàn cảnh ở đây thực sự chẳng ra làm sao cả, nếu ở Giang Hải, phí một đêm cũng phải năm mươi tệ.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường với chiếc chăn màu trắng, bên trong tương đối đơn giản, hầu như không có gì, nhà vệ sinh cũng tối om om, và quan trọng nhất là bức tường!
Nói một cách chính xác, đây không nên được coi là một bức tường mà chỉ đơn giản là một tấm ván gỗ, chỉ có điều trên tấm gỗ có quét một lớp vôi trông giống như một bức tường, nhưng thực ra đấm một phát là có thể xuyên thủng được.
Nhưng Mạc Phong cũng không để ý đến những điều này, có chỗ để nghỉ ngơi là được rồi.
“Môi trường ở đây cũng tệ quá, thật kinh tởm!”, Bạch Doanh khoanh tay khịt mũi nói.
"Cô không muốn ngủ thì tôi đưa tiền cô tự ra ngoài tìm khách sạn cũng được!”
Bạch Doanh nghe vậy liền giậm dân: “Này! Anh không thể thương hoa tiếc ngọc được một chút hay sao? Bên ngoài trời đang mưa đấy, đèn thì nhập nhà nhập nhèm, tôi lại xinh đẹp thế này. Anh không sợ tôi ra ngoài gặp phải người xấu hay sao?”
"Lẽ nào cô không sợ tôi làm gì cô à?”
"..."
“Anh đang cầm gì trong tay vậy?”, lúc này Bạch Doanh nhìn thấy anh đang cầm một chiếc lọ nhỏ trong tay liền nghi ngờ hỏi.
Mạc Phong đưa tay ra, cười tủm tỉm nói: "Vitamin, có muốn uống không?”
"Không cần! Tiểu thư tôi đây cơ thể còn cần phải uống vitamin hay sao? Ngược lại anh đó, ông chú ạ, phải bồi bổ cho đàng hoàng vào”.
"Chú…ông chú? Anh đây mới hai mươi tuổi thôi mà cô gọi tôi là chú?”
"..."
Thôi bỏ đi, đôi co với một cô nhóc làm cái quái gì chứ. Nhìn bộ dạng này của Bạch Doanh, chắc cô ta cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi thôi.
Hơn người khác ba bốn tuổi, lại còn tự mình giận mình, nếu chuyện này lan ra ngoài không phải sẽ trở thành trò cười cho người ta hay sao!
Mạc Phong lấy một ít nước rồi mở lọ lấy ra một viên thuốc, trông như thể dầu gan cá vậy. Ngay cả anh cũng nghi ngờ liệu nó có thực sự là một viên vitamin hay không.
Nhưng vừa ăn xong thì anh liền mất hết sức lực, đầu óc ong ong, mơ mơ màng màng leo lên giường.
“Ngủ nhanh vậy sao?”, Bạch Doanh nghi ngờ hỏi.
Anh cố banh mắt ra cười nói: "Đợi tôi ngủ đã giấc rồi xem cô còn dám hống hách thế nữa không?”
"Được thôi! Tôi sẽ đợi ở đây!”
Mạc Phong thật sự không còn sức để cãi nhau với cô ta nữa, uống thuốc xong anh liền ngủ thiếp đi.
Một lúc sau, anh bắt đầu ngáy.
Bạch Doanh kinh ngạc đến sững sờ: “Mẹ kiếp! Lợn à? Vừa nằm xuống đã ngủ luôn được, không biết là mấy đêm không ngủ rồi đây?”
…
Lúc này, ở một bờ biển ở phía bắc Hoa Hạ.
Ở đó trời cũng đang mưa rất to, gió trên biển thì vô cùng mạnh.
Một người đàn ông trung niên mặc áo mưa ra khơi đánh lưới, trời mưa to nên ngày mai chắc chắn không thể đi bắt cá được.
Trời nổi cuồng phong, sóng thổi khiến lớp sóng này lại cao hơn lớp sóng khác, đập vào đá đầy dữ dội, bầu không khí khiến người ta cảm thấy rùng rợn.
Nhưng đúng lúc người đàn ông đang giăng lưới chuẩn bị quay về thì thấy một vật đen kịt nằm cuộn tròn trên bờ, liên tục bị nước biển đánh dạt vào.
"Ế! Cái gì bị sóng đánh dạt vào đây ấy nhỉ?”
Sống trên bãi biển, khi trời mưa to, bạn có thể nhìn thấy một số thứ trôi dạt vào biển như tôm hùm, cá voi, cá mập và đôi khi có cả mực lớn. Hoành tráng nhất có một lần họ đã nhặt được nguyên một thỏi vàng nặng đến ba mươi gram.
Vì vậy kể từ đó họ đã có một thói quen là bất cứ khi nào sóng đánh dạt vào bờ thứ gì đó là họ sẽ chạy lại xem.
Nhưng khi người đàn ông trung niên đến gần, ông ta lập tức sửng sốt.
"Cứu...cứu tôi ...", Thương Hồng khẽ đưa tay lên, yếu ớt nói.
Để trốn về Hoa Hạ, cô ta gần như phải nghĩ cách đến nát cả óc, sau cùng nhờ bạn trốn lên một chiếc máy bay chở hàng. Nhưng không ngờ máy bay bay được nửa đường thì một nhóm người đã tìm ra cô ta, không biết họ đã lấy đâu ra thông tin.
Sau khi đánh nhau trên máy bay, cô ta đã trực tiếp đeo dù nhảy xuống, không ngờ lại rơi xuống biển.
Kết quả là lại còn gặp phải bão lớn, cứ bơi mãi, bơi mãi đến lúc mất hết tri giác thì lại bị sóng biển đánh dạt vào bờ, cũng coi như đại nạn không chết ắt có phúc về sau!
“Là…là người sao?”, người đàn ông trung niên kêu lên.
Thương Hồng đang mặc một chiếc quần đùi siêu ngắn, cặp đùi thon trắng như tuyết của cô ta lập tức bị thu vào tầm mắt.
"Cứu…cứu tôi với...", Thương Hồng lại giơ tay nhẹ giọng cầu xin: “Cầu xin ông…”