Cũng có thể do Mạc Phong chưa có một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh để phát huy hết sức mạnh của thanh kiếm này!
Anh chỉ có thể chắp vá những chiêu thức học được từ những kiếm khách anh từng gặp để dùng kiếm. Lúc trước Nhạn Nam Sơn cũng không dạy anh một bộ kiếm pháp lợi hại nào mà chỉ dạy anh vài chiêu thức cơ bản.
Thường Vân Sam cũng từng dạy anh vài chiêu nhưng lúc này cũng không đủ dùng.
Thanh bảo kiếm này phải kết hợp với chiêu thức mạnh thì mới xứng đôi, đặc biệt là khi gặp phải đối thủ mạnh hơn mình nhiều lần như thế này.
Luồng khí màu đen của Hoàng Linh Khê như một bộ móng vuốt sắc nhọn xé tan không gian lao về phía Mạc Phong. Anh dùng thanh kiếm chắn trước ngực mình.
Mạc Phong liên tục lùi về phía sau mấy bước. Anh cắm thanh kiếm trên mặt đất mà vẫn bị đẩy lùi về phía sau vài mét.
"Thiếu chủ!", Sở Nam Thiên lúc này lập tức nhảy xuống từ trên sườn núi.
Ông ta cầm một cây roi lao về phía Hoàng Linh Khê, quất lên người nó. Thế nhưng Hoàng Linh Khê kia không hề hấn gì.
"Không chịu nổi một đòn của ta!"
Hoàng Linh Khê phất tay một cái, Sở Nam Thiên đã bay vèo ra xa.
Triệu Vô Cực cũng định nhảy xuống, hét lên: "Nam Thiên!"
"Hai người đừng qua đây! Hãy bảo vệ hai cô gái kia, đừng để họ bị lũ chồn kia cắn, nếu không sẽ phải tiêm thuốc phòng dại đấy!", Mạc Phong nhìn họ rồi hét lớn.
Trương Phong cũng vội vã vẫy tay với họ, giờ họ tới đây chẳng khác nào đi nộp mạng. Nếu như có Viên Bá Thiên ở đây thì ba người họ còn có thể tạo thế trận tam giác.
Nhưng Viên Bá Thiên lại là người quan trọng nhất, nắm vai trò điều khiển trung tâm của trận pháp, nhưng giờ chỉ có hai người họ thì quả thực là quá yếu.
Nếu đối phó với người thường thì không sao, nhưng giờ đối thủ của họ là một con yêu quái được người Nam Khương hiến tế nuôi dưỡng hàng trăm năm. Cho nên hai người kia tuyệt đối không phải đối thủ của nó. Họ có lao tới cũng chẳng giúp được gì.
"Ha ha, các ngươi đúng là yếu như sên, đánh nhau với các ngươi không có chút hứng thú nào cả!", Hoàng Linh Khê nhún vai hừ lạnh.
Trương Phong khịt mũi khinh bỉ đáp: "Một con yêu tinh năm trăm năm tuổi giao đấu với bọn tao thì thú vị được sao? Nếu tao là mày thì tao sớm đã tìm cái lỗ nẻ nào đó để chui vào rồi!"
Hoàng Linh Khê hơi quay đầu lại liếc hắn một cái: "Lát nữa ta nhất định sẽ xé rách cái mồm ngươi ra!"
"Ồ?! Thật sao?! Vậy phải xem bản lĩnh của mày rồi!", Trương Phong hai tay bấm niệm thần chú, giậm chân một cái, trên mặt đất xuất hiện một vòng Kỳ Môn.
Trong tích tắc, tất cả mọi người đều bị nhốt vào bên trong, Hoàng Linh Khê vốn định chạy trốn, nhưng dù chạy thế nào, cũng thấy rằng mình không thể thoát ra khỏi vòng Kì Môn này.
"Haha, thật là thú vị! Sau bao nhiêu năm như vậy, không ngờ lại gặp được một thuật sư Kỳ Môn đấy. Vẫn nhớ nhiều năm trước có một người từ núi Long Hổ muốn thu phục ta, nhưng đã bị ta xé ra thành từng mảnh!"
Nghe vậy, vẻ mặt của Trương Phong nhất thời trùng xuống: "Họ của người đó là gì?!"
"Hình như là họ Chung! Bản lĩnh thì không nhiều lắm nhưng lại rất to còi, còn nói phải giết chết ta, kết quả lại chết rất thảm!"