"Anh nói cũng đúng. Haizz, anh xem thằng nhãi vừa đi vào sẽ không bỏ mạng ở trong đó đấy chứ? Thế thì tiếc cho cô vợ đẹp như hoa của hắn quá!"
"Thật đấy, người phụ nữ đó chắc chắn là cô gái đẹp nhất mà tôi từng thấy. Cô ta mà là vợ tôi thì tôi thà không ăn không uống cũng muốn hầu hạ".
"..."
Hiển nhiên là hắn đã coi tiếng hét bên trong là của Mạc Phong vừa bước vào.
Lúc này trong nhà giam cấp S.
Đinh!
Một người bị ném trên lan can sắt của nhà giam.
"Cứu... cứu tôi với! Sắp chết người rồi!"
Lúc này, từ xa vang lên tiếng gầm của tên quản ngục: "Câm mồm cho ông đây, tuỳ chúng mày muốn chơi thế nào thì chơi, chỉ còn thở là được! À đúng rồi, máy quay hỏng, tao phải đi một chuyến, chúng mày an phận một chút!"
"..."
Nghe tin máy quay bị hỏng, đám người ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
Mạc Phong kéo gã đàn ông đang nằm ở cửa nhà giam: "Yên tâm đi, cho dù giết người trong nhà giam cấp S cũng không có ai để ý đâu! Chúng ta tiếp tục chơi nhé!"
"Không! Đừng mà!"
Bịch!
Đinh!
Âm thanh bịch bịch vang lên.
Một lúc lâu sau, tiếng động mới im dần.
Trong khu sinh hoạt chính của phòng giam, một đám người đang xếp hàng dài đứng tấn ở góc.
"Đứng lên cho tao! Thằng nào dám động đậy thì biết hậu quả ngay!", Mạc Phong nghiêng người nằm trên đùi Mục Thu Nghi, thản nhiên nói.
Mặt mũi ai nấy bầm dập sưng tấy, thậm chí có người còn bị gãy vài chiếc răng.
Anh cứ thế nằm trên đùi Mục Thu Nghi, mà cô ấy cũng không phản kháng chút nào, trong đầu thậm chí còn đang hồi tưởng lại toàn bộ cảnh ban nãy, khóe miệng không khỏi nhếch lên để lộ nụ cười.
Ngay cả khi ở trong tù, có anh ở bên thì cô luôn có cảm giác an toàn.
Những kẻ ở trong đây đều là những kẻ cực kỳ độc ác, có ai là không từng gánh một vài sinh mạng? Làm ra những chuyện tàn nhẫn, không có tình người đều sẽ bị nhốt vào đây.
Ngay cả quản ngục ở nhà giam cũng không thể đối phó với bọn chúng, nhưng Mạc Phong chỉ trong nháy mắt đã dạy dỗ được đám người này ra trò.
Trong nhà tù của phân Đồn Giang Hải, mấy lần tù nhân nghe được tin Mạc Phong lại vào là y rằng có tên muốn đâm đầu vào tường, mỗi lần anh rời đi, bọn chúng thậm chí còn muốn đốt pháo ăn mừng.
Những kẻ chưa từng trải sẽ không bao giờ biết được anh đáng sợ như thế nào.
Lần này Mạc Phong ra tay với bọn chúng còn tàn nhẫn hơn lúc ở Giang Hải.
"Anh ơi, chân... chân em tê quá chịu không nổi nữa...", người đàn ông đầu đinh lên tiếng, hai chân đều run rẩy.
Anh dụi mắt, lạnh lùng cười: "Chịu không nổi thì chấp nhận bỏ luôn cái chân này đi".
"...", vừa nghe thấy lời này, người đàn ông cả kinh: "Tự nhiên em thấy có sức lực hơn rồi ạ!"
Mục Thu Nghi không nhịn được bật cười thành tiếng, ban đầu lúc Mạc Phong đi vào, cô ấy lo lắng không thôi, bây giờ có vẻ như anh dù ở đâu cũng sẽ không bị thiệt.
Quả nhiên, chỉ có kẻ ác mới có thể đối phó với kẻ ác!
Mạc Phong ung dung nằm trên đùi cô ấy, mỉm cười: "Đây là người phụ nữ của tao, cũng chính là chị dâu của chúng mày!"
“Chúng em chào chị dâu ạ!”, đám người đồng thanh hô lên.
“Bây giờ tao muốn đi ngủ, chúng mày quay lưng lại hết đi!”, Mạc Phong ngáp một cái, nhẹ giọng nói: “Nhắc nhở một cách thân tình này, khi ngủ tính cảnh giác của tao còn cao hơn đấy, đừng có ngu ngốc mà thừa dịp ra tay!”