"Cái gì cơ? Hắn đã nhận thua rồi, ông còn nhận thua làm gì?", Xích Ly tức giận hét vào mặt trưởng lão Phong.
Quả thực vừa rồi Mạc Phong đã đầu hàng, chỉ cần trưởng lão Phong giả bộ một lúc nữa thôi, chắc chắn sẽ không có người phát hiện ra ông ta bị thương.
Phụt!
Trưởng lão Phong phun ra một ngụm máu: "Ông nghe rõ cho tôi, thua thì phải thua một cách tâm phục khẩu phục, thắng thì cũng phải thắng một cách đàng hoàng! Tôi đồng ý với ông rằng sẽ dốc hết sức lực chiến đấu, nhưng tôi chưa từng hứa đồng ý thông đồng làm bậy với ông!"
"Nói hay lắm! Có một số người luôn muốn lợi dụng trưởng lão để đổi trắng thay đen. Mọi người đều là sáng suốt nên đương nhiên sẽ có lựa chọn của riêng mình!", lúc này, trưởng lão Linh cầm một cái tẩu thuốc to, bước ra khỏi đám đông.
Lần nào gặp cô, trong lòng Xích Ly cũng xuất hiện một cảm giác sợ hãi trời sinh, tóm lại là ông ta có hơi e dè vị trưởng lão Linh này.
"Sao trưởng lão Linh lại nói như vậy chứ, chẳng phải vừa rồi tôi... lo cho đại cục sao? Dù sao thì bọn họ đều là người ngoài, nếu như bọn họ vượt ải thành công thì Nam Khương chúng ta sẽ phải thay bọn họ làm ba việc, ai mà biết thằng nhãi đó đưa ra yêu cầu gì chứ!"
Bởi vì trong lời dạy của tổ tiên có ghi chép, nếu vượt qua Tam tháp, Nam Khương sẽ giúp người đó hoàn thành ba việc, hoặc là người đó đưa ra ba yêu cầu, bất kể là có làm được hay không, cũng phải cố gắng hết sức.
Cho dù không muốn thì Nam Khương cũng phải giúp người đó hoàn thành, bằng không cả tộc sẽ bị nguyền rủa, trong vòng ba ngày máu chảy thành sông!
Tất nhiên, không ai biết liệu lời nguyền này có thật hay không, và cũng không ai hiểu tại sao tổ tiên lại đặt ra yêu cầu này, thậm chí là một lời nguyền độc ác đến vậy.
Trưởng lão Linh khoanh hai tay trước ngực, bật cười nói: "Vậy là ông đang sợ hãi sao? Ông sợ cậu ta sẽ vượt qua tháp Trí?"
"Tôi...! Tôi thì sợ cái gì chứ, có cái gì mà phải sợ? Với dáng vẻ hiện tại của hắn đừng nói là có vượt ải thành công hay không, huống chi bước vào được tháp Trí lại là một chuyện khác, phải biết rằng tháp thứ ba là nơi khó vượt qua nhất!", Xích Ly hừ một tiếng lạnh lùng, chắp hai tay sau lưng: "Nếu không có đủ trí tuệ thì có lẽ còn chả vượt qua nổi tầng một ấy chứ! Hơn nữa, đây không chỉ là một cuộc chiến đọ trí thông minh mà còn đọ cả lòng can đảm nữa!"
Xích Ly khinh thường nói tiếp:" Cô đánh giá cao thằng nhãi đó đến vậy à? Những người chỉ có đầu óc đơn giản tứ chi phát triển thì không được đâu! Cô còn nhớ đã có bao nhiêu người phải bỏ mạng trong tháp Trí đó không?"
Bảo vệ trong mỗi tầng của tháp Trí lúc nào cũng đưa ra đề rất kỳ lạ, nếu không trả lời được thì ắt phải chết!
Thay vì nói là một đề bài thông thường, thứ bọn họ đưa ra giống một câu hỏi xoáy cần vận dụng não bộ hay một cuộc đối đầu bằng trí thông minh.
Nói tóm lại, đề được đặt ra không phải một người bình thường nào cũng có thể nghĩ ra, rất nhiều người thậm chí không thể vượt qua được tầng một.
Mạc Phong thu lại nội lực, biến thanh kiếm Tàn Uyên thành một con dao găm bỏ vào túi.
"Thiếu chủ! Cậu bị thương rồi!", Triệu Vô Cực vội vàng bước tới đỡ anh.