- Linh hồn ngọc bài vỡ vụn, cái gì? Ngươi nói cái gì? Điều đó không có khả năng!
Di Hoa cảm thấy đầu óc như đột nhiên nổ tung, sắc mặt đỏ lên.
- Vâng!
Di Lâm cúi đầu, không dám nói nữa.
- Ngọc bài vỡ vụn, nói rõ linh hồn mất đi, tử vong rồi, đến cùng xảy ra chuyện gì? Nàng vì sao vô duyên vô cớ đi ra ngoài?
Toàn thân Di Hoa cứng ngắc.
- Lần trước tông chủ đuổi giết Nhiếp Vân không có thành công, tiểu thư tựa hồ đối với Nhiếp Vân này cảm thấy rất hứng thú, hẳn là đi tìm hắn...
Di Lâm nói.
- Nhiếp Vân?
Di Hoa hàm răng cắn khanh khách!
Từ khi hắn thành danh đến nay, còn chưa từng thống hận qua một người như thế.
Vị hôn thê bị đoạt, muội muội tử vong, ngay cả mình tiến đến, cũng thất bại quay về, thậm chí còn...
Đáng giận a!
- Đừng cho ta biết rõ chuyện này có quan hệ với ngươi hay không, nếu không, ta tuyệt đối bầm thây ngươi vạn đoạn!
Nhớ tới thiếu niên kia, lửa giận của Di Hoa sắp thiêu đốt.
- Mở tàng bảo khố ra, lấy những vật này tới cho ta!
Hít sâu một hơi, giấu lửa giận ở đáy lòng, Di Hoa hất tay, lòng bàn tay nhiều ra một tờ giấy.
Giấy này không phải Linh binh, nhưng lại cực kỳ cứng rắn, mặc dù Nạp Hư cảnh cũng không thể phá vỡ.
Phía trên viết một loạt đồ vật, chỉ nhìn sơ qua liền biết rõ từng cái đều là vật báu vô giá.
- Lấy ra toàn bộ những vật này? Cái này...
Nhìn lướt qua, sắc mặt Di Lâm lập tức thay đổi.
- Những vật này đều là bảo vật trọng yếu nhất của tông môn, mặc dù tông chủ muốn lấy ra, cũng phải có Vô Thượng trưởng lão liên hợp đồng ý mới được...
Từng tông môn đều có trấn tông chí bảo, loại vật này, mặc dù là chưởng giáo cũng không có quyền lợi trực tiếp lấy ra sử dụng, phải được Vô Thượng trưởng lão liên hợp đồng ý, cùng với Thái Thượng trưởng lão tập thể đồng ý mới có thể sử dụng.
Mục đích làm như vậy cũng không phải là vì hạn chế quyền lợi của tông chủ, mà là những bảo vật này, đại bộ phận đều là vật phẩm tiêu hao duy nhất một lần, cực kỳ hiếm thấy, một khi mất đi, còn muốn tìm được sẽ cực kỳ phiền toái, thậm chí biến thành không có khả năng!
Tăng thêm loại hạn chế này, chính là vì cam đoan loại bảo vật này chỉ có thể dùng cho tông môn lúc nguy cấp tồn vong, không thể tùy ý sử dụng.
Hiện tại tông chủ ghi, rõ ràng có vài kiện đều là loại chí bảo cấp bậc này, dù Di Lâm gan lớn, cũng không dám làm chủ.
- Hiện tại ta đã đạt đến Phá Không Cảnh, câu thông anh linh của tổ sư sáng lập ra môn phái đạt được tán thành ở trong tầm tay, ai dám nói nửa chữ không? Nhanh lấy đến cho ta!
Di Hoa nhướng mày, một cổ lửa giận hừng hực thiêu đốt.
- Cái này... vâng!
Nghe được hắn nói, Di Lâm cắn răng một cái, nhẹ gật đầu.
Đối phương là tông chủ, mình chỉ là trưởng lão bình thường, vẫn là nghe hắn nói cho thỏa đáng.
- Cái kia... Tông chủ, kính xin cấp cho Chưởng Giáo ấn, ta phải có Chưởng Giáo ấn mới có thể lấy ra những vật này...
Nghĩ thông suốt, Di Lâm liền không hề xoắn xuýt, vội vàng khom người.
Chưởng Giáo ấn là biểu tượng thân phận của chưởng giáo, muốn lấy loại bảo vật cấp bậc này, không có bằng chứng, là không thể nào lấy ra.
- Chưởng Giáo ấn...
Nghe được ba chữ kia, da mặt của Di Hoa run rẩy, hất tay.
- Lệnh trưởng lão thủ hộ Tàng Bảo Các có vấn đề gì lập tức tìm ta, còn không mau đi!
- Vâng!
Thấy tông chủ không lấy Chưởng Giáo ấn, ngược lại biểu lộ như thế, Di Lâm không dám vuốt râu hùm, vội lui ra ngoài.
Đi ước chừng một canh giờ, lúc này mới trở lại, bàn tay trảo một cái, trên mặt đất nhiều ra một đống đồ vật, đúng là những thứ mà Di Hoa cần.
Giá trị của những vật này đã không thể dùng tiền tài cân nhắc, nếu như bán đấu giá, mỗi một kiện đều ít nhất giá trị mấy trăm vạn, hơn một ngàn linh thạch tuyệt phẩm, hơn nữa còn là có tiền mà không mua được.
- Rất tốt! Ngươi đi ra ngoài trước đi!
Nhìn đồ vật không thiếu, Di Hoa nhẹ nhàng thở ra, khoát tay áo.
- Tông chủ, trưởng lão Tàng Bảo Các cẩn thận hỏi mục đích của tông chủ khi lấy những vật này, ta không cách nào trả lời, bọn hắn... đã tập hợp chư vị Thái Thượng trưởng lão, ý định tới hỏi thăm tinh tường...
Quay người đi ra phía ngoài một bước, Di Lâm cẩn thận từng li từng tí nói.
- Ta đã biết, đi xuống đi!
Di Hoa đối với hắn nói cũng không thèm để ý, thấy hắn ly khai, bàn tay lớn trảo một cái, xúc động phong ấn nào đó, để cho đại điện tiến nhập trạng thái phong bế, cùng ngoại giới triệt để mất đi liên hệ.
- Tĩnh nhi, ca ca đã từng nói qua, ngươi sẽ không chết, liền tuyệt đối có biện pháp để cho ngươi sống lại!
Lẳng lặng đứng tại nguyên chỗ, Di Hoa hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói.
Nói xong, Di Hoa ngón tay điểm tới phía trước, một tế đàn to lớn xuất hiện trước mắt.
Tế đàn này lộ ra khí tức quỷ dị và mang theo lực lượng đặc thù câu thông u minh, dường như đang đi tới địa ngục không biết tên.
Tế đàn quỷ dị như thế, đừng nói những người khác, chỉ sợ ngay cả lão quái vật hai đời như Nhiếp Vân cũng chưa bao giờ thấy qua.
Chính giữa có kiểu chữ cổ quái đang xoay tròn và tản mát ra khí tức đặc thù, nếu như Nhiếp Vân ở chỗ này nhất định có thể nhận ra đó là chữ “Hồn” làm người ta lâm vào trong cảm giác đặc thù.
Trên chữ hồn có một gương mặt đặc thù đang chấn động, dường như muốn tránh thoát ra ngoài nhưng lại không có biện pháp.
- Di Hoa, ngươi lại muốn thế nào?
Mặt người nhìn thấy Di Hoa, ánh mắt mang theo oán độc.
Gương mặt nữ tử này cực kỳ xinh đẹp.
- Không muốn thế nào, lần trước ta bảo ngươi thu thập một phần linh hồn muội muội ta lại, hiện tại nàng xảy ra chuyện, muốn ngươi thông qua tế tự, dùng chút linh hồn ấy làm vật dẫn phục sinh nàng sống lại!
Di Hoa lạnh lùng nói.
- Không có khả năng!
- Ta không có khả năng làm việc vì ngươi, ngươi có bản lĩnh thì dẫn động cấm chế linh hồn giết ta đi...
Nữ tử liên tục quát lớn, dường như tràn ngập hận ý với Di Hoa.
- Dẫn động cấm chế linh hồn? Đương nhiên ta sẽ không làm thế, ta chỉ muốn thương nghị với ngươi một chuyện mà thôi, nếu như ngươi không muốn trượng phu và con gái chết oan chết uổng, hoàn toàn có thể cự tuyệt, tin tưởng ta đi, ta nói được nhất định sẽ làm được!
Hừ lạnh một tiếng, trong mắt Di Hoa bắn ra hào quang hắc ám và âm độc.
- Ngươi...
Nữ tử cắn chặt hàm răng, hiện tại nàng chỉ là hồn phách, chết thì chết, mấu chốt là trượng phu và con gái!
Di Hoa thân là tông chủ Di Thần Tông, thật ra tay với bọn họ, bằng vào thực lực và thân phận của trượng phu khẳng định không có năng lực phản kháng.
Di Hoa cảm thấy đầu óc như đột nhiên nổ tung, sắc mặt đỏ lên.
- Vâng!
Di Lâm cúi đầu, không dám nói nữa.
- Ngọc bài vỡ vụn, nói rõ linh hồn mất đi, tử vong rồi, đến cùng xảy ra chuyện gì? Nàng vì sao vô duyên vô cớ đi ra ngoài?
Toàn thân Di Hoa cứng ngắc.
- Lần trước tông chủ đuổi giết Nhiếp Vân không có thành công, tiểu thư tựa hồ đối với Nhiếp Vân này cảm thấy rất hứng thú, hẳn là đi tìm hắn...
Di Lâm nói.
- Nhiếp Vân?
Di Hoa hàm răng cắn khanh khách!
Từ khi hắn thành danh đến nay, còn chưa từng thống hận qua một người như thế.
Vị hôn thê bị đoạt, muội muội tử vong, ngay cả mình tiến đến, cũng thất bại quay về, thậm chí còn...
Đáng giận a!
- Đừng cho ta biết rõ chuyện này có quan hệ với ngươi hay không, nếu không, ta tuyệt đối bầm thây ngươi vạn đoạn!
Nhớ tới thiếu niên kia, lửa giận của Di Hoa sắp thiêu đốt.
- Mở tàng bảo khố ra, lấy những vật này tới cho ta!
Hít sâu một hơi, giấu lửa giận ở đáy lòng, Di Hoa hất tay, lòng bàn tay nhiều ra một tờ giấy.
Giấy này không phải Linh binh, nhưng lại cực kỳ cứng rắn, mặc dù Nạp Hư cảnh cũng không thể phá vỡ.
Phía trên viết một loạt đồ vật, chỉ nhìn sơ qua liền biết rõ từng cái đều là vật báu vô giá.
- Lấy ra toàn bộ những vật này? Cái này...
Nhìn lướt qua, sắc mặt Di Lâm lập tức thay đổi.
- Những vật này đều là bảo vật trọng yếu nhất của tông môn, mặc dù tông chủ muốn lấy ra, cũng phải có Vô Thượng trưởng lão liên hợp đồng ý mới được...
Từng tông môn đều có trấn tông chí bảo, loại vật này, mặc dù là chưởng giáo cũng không có quyền lợi trực tiếp lấy ra sử dụng, phải được Vô Thượng trưởng lão liên hợp đồng ý, cùng với Thái Thượng trưởng lão tập thể đồng ý mới có thể sử dụng.
Mục đích làm như vậy cũng không phải là vì hạn chế quyền lợi của tông chủ, mà là những bảo vật này, đại bộ phận đều là vật phẩm tiêu hao duy nhất một lần, cực kỳ hiếm thấy, một khi mất đi, còn muốn tìm được sẽ cực kỳ phiền toái, thậm chí biến thành không có khả năng!
Tăng thêm loại hạn chế này, chính là vì cam đoan loại bảo vật này chỉ có thể dùng cho tông môn lúc nguy cấp tồn vong, không thể tùy ý sử dụng.
Hiện tại tông chủ ghi, rõ ràng có vài kiện đều là loại chí bảo cấp bậc này, dù Di Lâm gan lớn, cũng không dám làm chủ.
- Hiện tại ta đã đạt đến Phá Không Cảnh, câu thông anh linh của tổ sư sáng lập ra môn phái đạt được tán thành ở trong tầm tay, ai dám nói nửa chữ không? Nhanh lấy đến cho ta!
Di Hoa nhướng mày, một cổ lửa giận hừng hực thiêu đốt.
- Cái này... vâng!
Nghe được hắn nói, Di Lâm cắn răng một cái, nhẹ gật đầu.
Đối phương là tông chủ, mình chỉ là trưởng lão bình thường, vẫn là nghe hắn nói cho thỏa đáng.
- Cái kia... Tông chủ, kính xin cấp cho Chưởng Giáo ấn, ta phải có Chưởng Giáo ấn mới có thể lấy ra những vật này...
Nghĩ thông suốt, Di Lâm liền không hề xoắn xuýt, vội vàng khom người.
Chưởng Giáo ấn là biểu tượng thân phận của chưởng giáo, muốn lấy loại bảo vật cấp bậc này, không có bằng chứng, là không thể nào lấy ra.
- Chưởng Giáo ấn...
Nghe được ba chữ kia, da mặt của Di Hoa run rẩy, hất tay.
- Lệnh trưởng lão thủ hộ Tàng Bảo Các có vấn đề gì lập tức tìm ta, còn không mau đi!
- Vâng!
Thấy tông chủ không lấy Chưởng Giáo ấn, ngược lại biểu lộ như thế, Di Lâm không dám vuốt râu hùm, vội lui ra ngoài.
Đi ước chừng một canh giờ, lúc này mới trở lại, bàn tay trảo một cái, trên mặt đất nhiều ra một đống đồ vật, đúng là những thứ mà Di Hoa cần.
Giá trị của những vật này đã không thể dùng tiền tài cân nhắc, nếu như bán đấu giá, mỗi một kiện đều ít nhất giá trị mấy trăm vạn, hơn một ngàn linh thạch tuyệt phẩm, hơn nữa còn là có tiền mà không mua được.
- Rất tốt! Ngươi đi ra ngoài trước đi!
Nhìn đồ vật không thiếu, Di Hoa nhẹ nhàng thở ra, khoát tay áo.
- Tông chủ, trưởng lão Tàng Bảo Các cẩn thận hỏi mục đích của tông chủ khi lấy những vật này, ta không cách nào trả lời, bọn hắn... đã tập hợp chư vị Thái Thượng trưởng lão, ý định tới hỏi thăm tinh tường...
Quay người đi ra phía ngoài một bước, Di Lâm cẩn thận từng li từng tí nói.
- Ta đã biết, đi xuống đi!
Di Hoa đối với hắn nói cũng không thèm để ý, thấy hắn ly khai, bàn tay lớn trảo một cái, xúc động phong ấn nào đó, để cho đại điện tiến nhập trạng thái phong bế, cùng ngoại giới triệt để mất đi liên hệ.
- Tĩnh nhi, ca ca đã từng nói qua, ngươi sẽ không chết, liền tuyệt đối có biện pháp để cho ngươi sống lại!
Lẳng lặng đứng tại nguyên chỗ, Di Hoa hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói.
Nói xong, Di Hoa ngón tay điểm tới phía trước, một tế đàn to lớn xuất hiện trước mắt.
Tế đàn này lộ ra khí tức quỷ dị và mang theo lực lượng đặc thù câu thông u minh, dường như đang đi tới địa ngục không biết tên.
Tế đàn quỷ dị như thế, đừng nói những người khác, chỉ sợ ngay cả lão quái vật hai đời như Nhiếp Vân cũng chưa bao giờ thấy qua.
Chính giữa có kiểu chữ cổ quái đang xoay tròn và tản mát ra khí tức đặc thù, nếu như Nhiếp Vân ở chỗ này nhất định có thể nhận ra đó là chữ “Hồn” làm người ta lâm vào trong cảm giác đặc thù.
Trên chữ hồn có một gương mặt đặc thù đang chấn động, dường như muốn tránh thoát ra ngoài nhưng lại không có biện pháp.
- Di Hoa, ngươi lại muốn thế nào?
Mặt người nhìn thấy Di Hoa, ánh mắt mang theo oán độc.
Gương mặt nữ tử này cực kỳ xinh đẹp.
- Không muốn thế nào, lần trước ta bảo ngươi thu thập một phần linh hồn muội muội ta lại, hiện tại nàng xảy ra chuyện, muốn ngươi thông qua tế tự, dùng chút linh hồn ấy làm vật dẫn phục sinh nàng sống lại!
Di Hoa lạnh lùng nói.
- Không có khả năng!
- Ta không có khả năng làm việc vì ngươi, ngươi có bản lĩnh thì dẫn động cấm chế linh hồn giết ta đi...
Nữ tử liên tục quát lớn, dường như tràn ngập hận ý với Di Hoa.
- Dẫn động cấm chế linh hồn? Đương nhiên ta sẽ không làm thế, ta chỉ muốn thương nghị với ngươi một chuyện mà thôi, nếu như ngươi không muốn trượng phu và con gái chết oan chết uổng, hoàn toàn có thể cự tuyệt, tin tưởng ta đi, ta nói được nhất định sẽ làm được!
Hừ lạnh một tiếng, trong mắt Di Hoa bắn ra hào quang hắc ám và âm độc.
- Ngươi...
Nữ tử cắn chặt hàm răng, hiện tại nàng chỉ là hồn phách, chết thì chết, mấu chốt là trượng phu và con gái!
Di Hoa thân là tông chủ Di Thần Tông, thật ra tay với bọn họ, bằng vào thực lực và thân phận của trượng phu khẳng định không có năng lực phản kháng.