Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng trước đó nghe thiếu niên này nói những lời kia hai người đã tin tửng mười phần. Nhưng mà khi tận mắt nhìn thấy Tiểu hổ, đói với lời nói của Nhiếp Vân bọn hắn đã không còn một tia hoài nghi nào. Đồng thời trong lòng cũng không khỏi cảm thấy bi ai vì số mệnh của mình.

Trước kia đuổi theo rồi đánh yêu sủng của cường giả Chí tôn, hiện tại lại muốn tiêu diệt cả nhà đồ đệ người ta. Nếu như cường giả Chí tôn này nói với gia gia một câu, sợ rằng không cần đối phương ra tay thì gia gia sẽ chủ động chặt đầu hai bọn hắn xuống, lại tự mình đưa tới...

- vị huynh đệ hổ thú này, trước kia chúng ta hiểu lầm, không đánh không quen, nếu như ngươi đã không có việc gì thì tốt rồi...

Tiểu hổ nhìn chằm chằm vào hai người, La Vũ xấu hổ cười cười, gấp gáp nói.

Rống.

Tiểu hổ và hai người này có thù hận giết phụ mẫu, vừa nhìn thấy bọn hắn ở đây hai mắt nó lập tức đỏ hồng, căn bản không nghe lời nói nhảm nào, khí tức Khí Tông đỉnh phong mạnh mẽ từ trong cơ thể tràn ra, giống như sóng gió ngập trời lập tức tuôn ra.

- Con mẹ nó... Khí Tông đỉnh phong, hai ngày trước nó vẫn chỉ là Thành Cương cảnh sơ kỳ cơ mà? Sao lại biến thành Khí Tông đỉnh phong rồi?

- yêu thú Khí Tông đỉnh phong, sức chiến đấu có thể so với Chí tôn sơ kỳ, đắc tội với nó tương đương đắc tội với một cường giả Chí Tôn cấp, trời xanh đất mẹ ơi, ai có thể cứu ta...

Vốn tưởng rằng Tiểu hổ vẫn là Thành Cương cảnh sơ kỳ cho nên hai người lơ đễnh, hiện tại đột nhiên cảm nhận được cỗ khí tức này, cả hai sợ tới mức run rẩy, cảm thấy đầu óc rối loạn, sắp phát điên.

Trời ạ, sao đầu hổ thú này lại đột nhiên khủng bố như vậy?

Không nên chơi người như vậy chứ?

Nhớ tới vẻ mặt cổ quái của thiếu niên và lời thề son sắt của hai người, hai người hối hận tới mức đứt ruột đứt gan, hận không thể hung hăng bạt tai mình mấy cái.

Sớm biết đầu hổ thú này đã đạt tới Khí Tông đỉnh phong, đánh chết mình cũng không gặp a, đây không phải là tự mình ăn đau khổ sao?

- Khí Tông đỉnh phong...

Không riêng gì hai người La Vũ, mà ngay cả Nhiếp Khiếu Thiên và Đại trưởng lão nhìn nhau, bọn họ cũng cảm thấy trời đất quay cuồng.

Đầu yêu sủng này bọn hắn so với ai khác còn rõ ràng hơn, hai ngày trước đó, khi mới ra ngoài chỉ là Thành Cương cảnh sơ kỳ, sao hiện tại lại đạt tới Khí Tông cảnh đỉnh phong rồi?



Ầm ầm.

Không để ý tới hai người sợ hãi, cũng không quản người khác khiếp sợ, khí thế của Tiểu hổ vừa mới phóng ra đã lập tức động thủ, móng vuốt sắc bén đánh về phía trước, không khí vang lên tiếng roẹt sắc bén. Một cỗ khí lãng đặc thù đột nhiên xông về phía hai người.

Đạt tới Khí Tông cảnh, Tiểu hổ đã có phương pháp chiến đấu riêng của mình, không còn đơn thuần là ba chiêu bình thường kia nữa. Lúc này kéo một trảo, cho dù không có bất kỳ vũ kỹ gì, nhưng mà dưới lực lượng cường đại, uy lực vẫn không thể khinh thường. Hai người La Vũ, La thần còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy ngực đau xót, giống như diều đứt dây, bay rớt ra ngoài.

- Nhiếp Vân thiếu gia, cứu ta. Mới vừa rồi là chúng ta sai, chúng ta nguyện ý bồi thường...

Cảm nhận xương ngực vỡ vụn, hai người làm sao không biết chuyện gì xảy ra cơ chứ? Thân thể còn chưa rơi xuống đất thì đã lớn tiếng kêu gọi...

Yêu thú ra tay không biết nặng nhẹ, nếu như không cầu xin thì hai bọn hắn nhất định sẽ chết cũng không biết bản thân chết như thế nào.

THấy bọn hắn chịu thua, Nhiếp Vân ngăn cản Tiểu hổ đang xúc động muốn giết chết hai người, hắn cười nhạt một tiếng, nói:

- Không phải mới vừa rồi các ngươi nói không nhọc ta hao tâm tổn trí hay sao?

- Hai chúng ta biết sai rồi, là chúng ta có mắt không tròng.

Biết rõ lúc này không cứng rắn được nữa, hai người liên tục cầu xin tha thứ.

Dù sao cho dù chuyện cúi đầu với một đầu yêu thú Khí Tông cảnh đỉnh phong bị người ta biết rõ thì cũng không có ai cười nhạo bọn hắn.

- ách.

Nhìn thấy hai vị đại thiếu gia trước đó hung hăng càn quấy không ai bì nổi, luôn mồm muốn diệt môn lúc này lại giống như hai con chó nhỏ quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ, trở mặt so với lật bàn tay còn nhanh hơn khiến cho Nhiếp Vân bất đắc dĩ.

- Các ngươi đã nhận sai thì nói chuyện bồi thường tiền đi.

Nhiếp Vân biết rõ hiệu quả đã đạt tới, lại bảo Tiểu hổ rời đi.



Tuy rằng hai người này là cừu nhân giết phụ mẫu của Tiểu hổ, nhưng mà bây giờ vẫn không thể giết bọn hắn. Ai có biết đối phương có thủ đoạn đặc thù nào để thông báo cho gia tộc hay không chứ?

Một khi để cho La gia biết rõ đối phương chết ở Nhiếp gia, như vậy chỉ sợ Nhiếp gia sẽ không may.

- Đúng, đúng.

Cố nén đau đớn trong người mà đứng dậy, hai người nhìn thiếu niên trước mắt rồi chắp tay nói:

- Ngươi đã là đồ đệ của vị Chí tôn tiền bối kia, như vậy chúng ta là người mắt sáng cũng không nói tiếng lóng. Tài vật chúng ta mang từ trong gia tộc ra đã cống hiến cho sư phụ của người. Hiện tại hai bàn tay trắng, căn bản không xuất ra thứ gì tốt, nếu không cũng không tới gia tộc các ngươi đòi mượn tiền a.

- Hai bàn tay trắng? không thể nào chứ?

Sớm đã biết rõ hai người không có tiến cho nên Nhiếp Vân muốn bồi thường cũng không có ý định vơ vét cái gì trên người bọn hắn. Hắn chớp mắt, cười nói:

- Không có tiền, ta thấy vũ kỹ trên người các ngươi không ít. Vũ kỹ Hầu tộc thượng phẩm lưu lại mười tám bộ là được rồi.

- Mười tám bộ vũ kỹ Hầu tộc thượng phẩm sao?


Nghe lời nói của thiếu niên này, hai người thiếu chút nữa không bị tức chết, loại vũ kỹ cấp bậc này hai người chúng ta có được một hai bộ đã không tệ rồi, còn nói mười tám bộ? Ngươi cho rằng chúng là rau cải trắng bán trên chợ, có một nắm sao?


Cho dù tức giận sắp tới ngất đi, nhưng mà hai người không có biểu hiện ra ngoài mà ra vẻ khó xử, nói:


- Những vũ kỹ này là thứ quan trọng trong gia tộc chúng ta, không cho phép truyền ra ngoài. Nếu như tộc trưởng biết chúng ta truyền ra ngoài thì nhất định....


Gia tộc đều coi trọng vũ kỹ của mình, rất ít khi truyền ra ngoài. Không nói đâu xa, từ Nguyên Dương tâm quyết của Nhiếp gia không truyền ra ngoài là có thể nhìn ra được.


Hai người đối phương nói như vậy cũng là sự thực.


Kỳ thực vũ kỹ của bọn hắn đối với Nhiếp Vân mà nói cũng là chướng mắt, bởi vì số lượng vũ kỹ mà hắn biết so với hai người này còn nhiều hơn.


Sở dĩ còn mở miệng nói vậy là muốn cho tộc nhân tu luyện, mở rộng nội tình gia tộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK