Vẻ lạnh lùng lập lòe trong mắt, trong lúc Nhiếp Vân đang định động thủ thì chợt nghe thấy bên ngoài tiểu viện lần nữa vang lên tiếng bước chân. Lập tức có một tiếng cười to truyefn tới, lại có mấy người phá cửa mà vào.
Người vừa nói là một thanh niên như tráng hán, thân thể như thiết tháp, so với Nhiếp Vân còn cao hơn một cái đầu, cánh tay vừa thô vừa to, cũng có thực lực Hạp Hư cảnh trung kỳ. Thực lực so với thanh niên này mạnh mẽ hơn không ít.
- Huyễn Thương minh? Các ngươi không nên đối nghịch với lão tử, đệ tử nhập môn nhiều như vậy vì sao hết lần này tới lần khác lại tranh giành với chúng ta? Tuy rằng khi minh chủ Tiêu Lăng của chúng ta khi tỷ thí thua minh chủ Cát Hoan các ngươi một lần. Nhưng mà đó cũng là chuyện nhiều năm trước, xếp hạng thứ chín và thứ mười cũng không có gì khác biệt. Một lần nữa sắp xếp lại, ai ở trước còn không nhất định nha.
Nghe thấy thanh niên như tráng hán kia nói, thanh niên có vẻ mặt tối tăm kia nắm chặt tay, sắc mặt trở nên khó coi.
Tiêu Lăng xếp thứ mười trên Phá Không tiềm lực bảng. Minh chủ Cát Hoang của Huyễn Thương minh này xếp thứ chín, hơn kém cũng không lớn. Bởi vì cạnh tranh cho nên quan hệ hai minh cũng không hòa hợp, trái lại còn thường xuyên phá rối lẫn nhau, mùi thuốc súng vô cùng nồng đậm.
- Ta thích tranh với các ngươi đó, sao nào?
Thanh niên như tráng hán không để ý tới lời hắn nói mà trực tiếp quay đầu về phía Nhiếp Vân, lên tiếng:
- Tiểu tử mới tới, gia nhập Huyễn Thương minh chúng ta đi, yên tâm, chỉ cần ngươi gật đầu thì Lăng Thiên minh tuyệt đối không dám đụng vào ngươi.
- Gia nhập Huyễn Thương minh? Không biết có yêu cầu gì?
Nhìn thấy bộ dáng của hai người không hòa thuận, Nhiếp Vân cũng không ra tay mà lặng lẽ theo dõi kỳ biến.
- Yêu cầu rất đơn giản, giống như Lăng Thiên minh vậy, giao toàn bộ bảo bối trên người ngươi ra đây, lại hiến tế tinh huyết tuyên thệ.
Thanh niên tráng hán cười nói.
- Hiến tế tinh huyết sao? Không được.
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Không được? Không ngờ vẫn cứng đầu như vậy. Tuy nhiên ta thích nhất là kẻ cứng đầu, không muốn đi thì ngày hôm nay cũng phải đi. Ngươi không có bất kỳ quyền phản bác nào.
Thanh niên tráng hán này dường như đã sớm biết Nhiếp Vân nói như vậy cho nên trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn. Hắn thét dài một tiếng, bàn tay tạo thành trảo.
Ầm ầm.
Thoáng cái tiểu viện đã bị pháp lực ngập trời tràn ngập, một cỗ khí tức cường đại tới cực điểm lập tức vọt tới, đổ ập, rơi về phía Nhiếp Vân.
Thanh niên vẻ mặt tối tăm kia chỉ uy hiếp, còn tên này không ngờ không nói một lời lại trực tiếp động thủ, thật sự là hung ác.
Phá.
Nhìn thấy công kích của đối phương không chút lưu tình, Nhiếp Vân cũng không trốn tránh mà còn ngẩng đầu nhìn lên, miệng khẽ quát một tiếng.
Ông.
Trong tiếng quát mang theo tiên âm, khiến cho người ta nghe mà cảm thấy buồn ngủ. Chưởng lực cường đại, hùng hậu của thanh niên như tráng hán kia dường như bị một đạo kiếm quang bổ qua, lập tức bổ qua hai nửa rồi vọt qua người Nhiếp Vân, không làm tổn thương được hắn chút nào.
Một câu thành tương, một câu thành sấm.
Thiên phú Tiên Âm sư.
- Quả nhiên có thiên phú Tiên Âm sư, là tài liệu tốt, đi theo ta đi thôi.
Dường như đã sớm biết Nhiếp Vân có thiên phú Tiên Âm sư, cho nên lúc thấy công kích bị phá vỡ tráng hán thanh niên này chẳng những không có mất hứng, ngược lại hai mắt còn lóe lên quang mang hưng phấn. Cánh tay lần nữa giơ lên, một chưởng ấn đánh ra.
- Người nọ là người của Lăng Thiên minh chúng ta, muốn mang hắn đi vẫn nên hỏi ta trước a.
Thanh niên vẻ mặt tối tăm kia đối diện với người này, nào có thể để cho thanh niên tráng hán này thực hiện được âm mưu chứ? Hắn chỉ một ngón tay về phía chưởng ấn.
Ầm ầm.
Công kích hai người va chạm trên không trung, lập tức tiêu tán, hóa thành từng đám linh khí bốc lên trên không trung.
- Dám động thủ với ta? Xem ra phải xử lý ngươi trước thì mới có thể mang tểu tử này đi a.
Thanh niên tráng hán dường như không ngờ tới thanh niên có vẻ mặt tối tăm này lại ra tay, miệng hắn cười lạnh, biến chưởng thành quyền, đánh ra một quyền.
Nhìn bộ dáng một quyền này đã biết rõ thuần thục, cương mãnh, lực lượng toàn thân hội tụ lại một điểm, đột nhiên bộc phát.
- Lui.
Thấy chiêu này lợi hại, đồng tử của thanh niên tối tăm phiền muộn kia co rút lại, không dám đón đỡ, song chưởng trọng điệp phát lực, đồng thời lui về phía sau.
Phanh.
Đạp Đạp Đạp...
Dù là như vậy nhưng hắn vẫn bị một quyền này đánh trúng, sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi lại bảy tám bước.
- Dám đấu cùng ta, ngươi còn non lắm.
Thanh niên tráng hán cười lớn, đắc ý không nói nên lời, lại quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Tiểu tử, nhìn thấy chưa? Hiện giờ ta đếm tới ba, ngay lập tức dâng bảo bối ra, gia nhập Huyễn Thương minh chúng ta, như vậy ta sẽ không động thủ. Nếu không tiểu tử kia chính là kết cục của ngươi.
- Ba tiếng, đầu óc ngươi có bệnh sao? Xem ra ngươi rất có trình độ trong chuyện này a.
Xem ra hôm nay muốn tránh cũng không khỏi, muốn ẩn nhẫn nhưng phiền toái tự tìm tới cửa, vậy thì hắn cũng không ngại ra tay. Không phải chỉ là đệ tử cũ thôi sao? Ta sẽ đánh cho các ngươi kinh hồn táng đảm, đánh cho các ngươi khi nhìn thấy ta toàn thân phải run rẩy, triệt để mất đi sự ưu việt.
- Muốn chết...
Thấy thiếu niên không để ý tới lời uy hiếp của mình, nghe đối phương nói như vậy, thanh niên tráng hán thoáng cái tức nổ phổi, thiếu chút nữa tức điên lên. Sắc mặt tái nhợt, hai tay giơ lên, lăng không bắt về phía Nhiếp Vân.
Tuy nhiên, còn chưa tới được trước mặt Nhiếp Vân thì hắn đã cảm thấy hoa mắt, trên mặt cảm thấy đau đớn kịch liệt. Cả người tức thì bay ra ngoài, nặng nề đập xuống mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo, cái cổ xiêu vẹo.
Sau khi làm xong chuyện này, Nhiếp Vân dừng lại, giống như đập một con ruồi vậy, không có chút ý nghĩa nào.
- Một tát đánh bay Thiết Hợp Hạp Hư cảnh trung kỳ đỉnh phong?
- Chuyện này... Chuyện này... Làm sao có thể?
Thấy một mà như vậy, những đệ tử khác trong viện đều run rẩy, bị dọa tới sắc mặt xám ngoét.
Thanh niên tráng hán kia gọi là Thiết Hợp, ở trong Huyễn Thương minh cũng là nhân vật được cho là nổi danh, một thân man lực kinh người. Vừa rồi, lúc chiến đấu mọi người cũng đã nhìn thấy, một quyền là có thể đánh lui thanh niên vẻ mặt tối tăm kia, còn làm cho đối thủ bị thương.
Người thực lực như vậy không ngờ lại trở thành đối tượng bị một cái tát của đệ tử nhập môn đánh bay, rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Từ lúc nào đệ tử mới nhập môn lại có thực lực như vậy chứ?
Người vừa nói là một thanh niên như tráng hán, thân thể như thiết tháp, so với Nhiếp Vân còn cao hơn một cái đầu, cánh tay vừa thô vừa to, cũng có thực lực Hạp Hư cảnh trung kỳ. Thực lực so với thanh niên này mạnh mẽ hơn không ít.
- Huyễn Thương minh? Các ngươi không nên đối nghịch với lão tử, đệ tử nhập môn nhiều như vậy vì sao hết lần này tới lần khác lại tranh giành với chúng ta? Tuy rằng khi minh chủ Tiêu Lăng của chúng ta khi tỷ thí thua minh chủ Cát Hoan các ngươi một lần. Nhưng mà đó cũng là chuyện nhiều năm trước, xếp hạng thứ chín và thứ mười cũng không có gì khác biệt. Một lần nữa sắp xếp lại, ai ở trước còn không nhất định nha.
Nghe thấy thanh niên như tráng hán kia nói, thanh niên có vẻ mặt tối tăm kia nắm chặt tay, sắc mặt trở nên khó coi.
Tiêu Lăng xếp thứ mười trên Phá Không tiềm lực bảng. Minh chủ Cát Hoang của Huyễn Thương minh này xếp thứ chín, hơn kém cũng không lớn. Bởi vì cạnh tranh cho nên quan hệ hai minh cũng không hòa hợp, trái lại còn thường xuyên phá rối lẫn nhau, mùi thuốc súng vô cùng nồng đậm.
- Ta thích tranh với các ngươi đó, sao nào?
Thanh niên như tráng hán không để ý tới lời hắn nói mà trực tiếp quay đầu về phía Nhiếp Vân, lên tiếng:
- Tiểu tử mới tới, gia nhập Huyễn Thương minh chúng ta đi, yên tâm, chỉ cần ngươi gật đầu thì Lăng Thiên minh tuyệt đối không dám đụng vào ngươi.
- Gia nhập Huyễn Thương minh? Không biết có yêu cầu gì?
Nhìn thấy bộ dáng của hai người không hòa thuận, Nhiếp Vân cũng không ra tay mà lặng lẽ theo dõi kỳ biến.
- Yêu cầu rất đơn giản, giống như Lăng Thiên minh vậy, giao toàn bộ bảo bối trên người ngươi ra đây, lại hiến tế tinh huyết tuyên thệ.
Thanh niên tráng hán cười nói.
- Hiến tế tinh huyết sao? Không được.
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Không được? Không ngờ vẫn cứng đầu như vậy. Tuy nhiên ta thích nhất là kẻ cứng đầu, không muốn đi thì ngày hôm nay cũng phải đi. Ngươi không có bất kỳ quyền phản bác nào.
Thanh niên tráng hán này dường như đã sớm biết Nhiếp Vân nói như vậy cho nên trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn. Hắn thét dài một tiếng, bàn tay tạo thành trảo.
Ầm ầm.
Thoáng cái tiểu viện đã bị pháp lực ngập trời tràn ngập, một cỗ khí tức cường đại tới cực điểm lập tức vọt tới, đổ ập, rơi về phía Nhiếp Vân.
Thanh niên vẻ mặt tối tăm kia chỉ uy hiếp, còn tên này không ngờ không nói một lời lại trực tiếp động thủ, thật sự là hung ác.
Phá.
Nhìn thấy công kích của đối phương không chút lưu tình, Nhiếp Vân cũng không trốn tránh mà còn ngẩng đầu nhìn lên, miệng khẽ quát một tiếng.
Ông.
Trong tiếng quát mang theo tiên âm, khiến cho người ta nghe mà cảm thấy buồn ngủ. Chưởng lực cường đại, hùng hậu của thanh niên như tráng hán kia dường như bị một đạo kiếm quang bổ qua, lập tức bổ qua hai nửa rồi vọt qua người Nhiếp Vân, không làm tổn thương được hắn chút nào.
Một câu thành tương, một câu thành sấm.
Thiên phú Tiên Âm sư.
- Quả nhiên có thiên phú Tiên Âm sư, là tài liệu tốt, đi theo ta đi thôi.
Dường như đã sớm biết Nhiếp Vân có thiên phú Tiên Âm sư, cho nên lúc thấy công kích bị phá vỡ tráng hán thanh niên này chẳng những không có mất hứng, ngược lại hai mắt còn lóe lên quang mang hưng phấn. Cánh tay lần nữa giơ lên, một chưởng ấn đánh ra.
- Người nọ là người của Lăng Thiên minh chúng ta, muốn mang hắn đi vẫn nên hỏi ta trước a.
Thanh niên vẻ mặt tối tăm kia đối diện với người này, nào có thể để cho thanh niên tráng hán này thực hiện được âm mưu chứ? Hắn chỉ một ngón tay về phía chưởng ấn.
Ầm ầm.
Công kích hai người va chạm trên không trung, lập tức tiêu tán, hóa thành từng đám linh khí bốc lên trên không trung.
- Dám động thủ với ta? Xem ra phải xử lý ngươi trước thì mới có thể mang tểu tử này đi a.
Thanh niên tráng hán dường như không ngờ tới thanh niên có vẻ mặt tối tăm này lại ra tay, miệng hắn cười lạnh, biến chưởng thành quyền, đánh ra một quyền.
Nhìn bộ dáng một quyền này đã biết rõ thuần thục, cương mãnh, lực lượng toàn thân hội tụ lại một điểm, đột nhiên bộc phát.
- Lui.
Thấy chiêu này lợi hại, đồng tử của thanh niên tối tăm phiền muộn kia co rút lại, không dám đón đỡ, song chưởng trọng điệp phát lực, đồng thời lui về phía sau.
Phanh.
Đạp Đạp Đạp...
Dù là như vậy nhưng hắn vẫn bị một quyền này đánh trúng, sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi lại bảy tám bước.
- Dám đấu cùng ta, ngươi còn non lắm.
Thanh niên tráng hán cười lớn, đắc ý không nói nên lời, lại quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Tiểu tử, nhìn thấy chưa? Hiện giờ ta đếm tới ba, ngay lập tức dâng bảo bối ra, gia nhập Huyễn Thương minh chúng ta, như vậy ta sẽ không động thủ. Nếu không tiểu tử kia chính là kết cục của ngươi.
- Ba tiếng, đầu óc ngươi có bệnh sao? Xem ra ngươi rất có trình độ trong chuyện này a.
Xem ra hôm nay muốn tránh cũng không khỏi, muốn ẩn nhẫn nhưng phiền toái tự tìm tới cửa, vậy thì hắn cũng không ngại ra tay. Không phải chỉ là đệ tử cũ thôi sao? Ta sẽ đánh cho các ngươi kinh hồn táng đảm, đánh cho các ngươi khi nhìn thấy ta toàn thân phải run rẩy, triệt để mất đi sự ưu việt.
- Muốn chết...
Thấy thiếu niên không để ý tới lời uy hiếp của mình, nghe đối phương nói như vậy, thanh niên tráng hán thoáng cái tức nổ phổi, thiếu chút nữa tức điên lên. Sắc mặt tái nhợt, hai tay giơ lên, lăng không bắt về phía Nhiếp Vân.
Tuy nhiên, còn chưa tới được trước mặt Nhiếp Vân thì hắn đã cảm thấy hoa mắt, trên mặt cảm thấy đau đớn kịch liệt. Cả người tức thì bay ra ngoài, nặng nề đập xuống mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo, cái cổ xiêu vẹo.
Sau khi làm xong chuyện này, Nhiếp Vân dừng lại, giống như đập một con ruồi vậy, không có chút ý nghĩa nào.
- Một tát đánh bay Thiết Hợp Hạp Hư cảnh trung kỳ đỉnh phong?
- Chuyện này... Chuyện này... Làm sao có thể?
Thấy một mà như vậy, những đệ tử khác trong viện đều run rẩy, bị dọa tới sắc mặt xám ngoét.
Thanh niên tráng hán kia gọi là Thiết Hợp, ở trong Huyễn Thương minh cũng là nhân vật được cho là nổi danh, một thân man lực kinh người. Vừa rồi, lúc chiến đấu mọi người cũng đã nhìn thấy, một quyền là có thể đánh lui thanh niên vẻ mặt tối tăm kia, còn làm cho đối thủ bị thương.
Người thực lực như vậy không ngờ lại trở thành đối tượng bị một cái tát của đệ tử nhập môn đánh bay, rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Từ lúc nào đệ tử mới nhập môn lại có thực lực như vậy chứ?