Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này thi triển ra tựa như đầy trời phong vân, Tiên lực hung mãnh tràn đầy đại điện.

Hai mắt của Nhiếp Vân lạnh lùng như băng, căn bản không để ý tới biểu lộ khẩn trương của Sư Viện Viện, trong chiêu số không có bất kỳ lưu tình.

- Nhiếp Vân, ngươi điên rồi sao? Chẳng lẽ vì chút bảo vật ấy, ngươi liền muốn giết ta?

Khuôn mặt thấu hồng, Sư Viện Viện liên tục lập loè, tránh thoát Nhiếp Vân công kích, tức giận đến oa oa gọi bậy.

Không thể không nói, tuy thực lực của Sư Viện Viện không bằng hắn, nhưng tốc độ trốn tránh lại cực nhanh, tuy công kích của hắn hung mãnh, lại không làm bị thương mảy may.

- Điên rồi? Đừng giả bộ, ngươi rốt cuộc là ai? Nơi đây đến cùng là địa phương nào?

Hai tay bãi xuống, Nhiếp Vân không tiến công nữa, nhìn chằm chằm nữ hài trước mắt, tự hồ chỉ cần nàng nói không đúng, sẽ tiếp tục ra tay.

- Ta là ai? Ta là Sư Viện Viện a...

Sư Viện Viện cả giận nói.

- Sư Viện Viện? Vừa rồi Phạm Trấn kia cũng là người của ngươi a! Cố ý để cho hắn lộ ra sơ hở, sau đó bị ngươi giết chết, thu hoạch tín nhiệm... Mặc dù kế sách không tệ, nhưng vẫn quá xem thường ta rồi!

Cơ bắp toàn thân kéo căng, Thự Quang Kiếm xuất hiện, tựa hồ chỉ cần đối phương nói không đúng, Nhiếp Vân liền sẽ ra tay, cho công kích như cuồng phong bạo vũ.

- Ngươi đã nhìn ra, quên đi, không tệ, ta xác thực không phải Sư Viện Viện, ngươi rất thông minh, hoàn tất cửa ải khảo hạch cuối cùng!

Đột nhiên “Sư Viện Viện” khanh khách một tiếng, thanh âm đã có biến hóa, thân thể nhoáng một cái biến thành bộ dáng khác.

Nhìn không ra là nam hay nữ, nhưng dung mạo tuấn mỹ, khí chất lỗi lạc.

- Cửa ải cuối cùng?

Nhiếp Vân nhướng mày.

- Đúng vậy, khảo hạch trước chính là thiên phú, cửa ải cuối cùng khảo hạch là tâm tính, dũng khí cùng trí tuệ! Ngươi rất không tồi, toàn bộ thông qua, phù hợp toàn bộ yêu cầu cùng tiêu chuẩn của lão chủ nhân!

“Sư Viện Viện” nở nụ cười một tiếng, tiếp tục nói:

- Thấy được nguy hiểm, không sợ bất loạn, ứng đối tự nhiên, thời khắc mấu chốt, không bỏ đồng bạn, đủ thấy tâm tính, tính tình! Thấy được Quỷ Vực Huyền Long Vương, không có dọa hỏng, ngược lại chính diện tới chiến đấu, cũng đánh chết nó, đủ thấy vũ dũng, dũng khí! Nhìn thấy bảo tàng, bảo bối, không có giấu kín hai mắt, lại có thể nhìn ra sơ hở, đủ thấy trí tuệ cùng định lực! Cửa ải này khảo hạch, ngươi hoàn mỹ thông qua!

- Nói như vậy... trước kia ta xé rách tranh sơn thủy là thông qua?



Nghe nói như thế, Nhiếp Vân giờ mới hiểu được, nhẹ nhàng thở ra.

- Thông qua, giống như ngươi tưởng tượng, cửa ải cuối cùng là không phá thì không thể lập, phá rồi lại lập! Lão chủ nhân lưu lại khảo hạch, sau khi ngươi xé rách tranh sơn thủy, liền được truyền tống đến nơi này, vừa rồi quảng trường, thông đạo... Đều là ảo cảnh, tất cả đều là giải!

“Sư Viện Viện” giải thích.

- Ân!

Nhiếp Vân gật đầu.

Trước kia cũng có chút nghi ngờ, nhưng tràng cảnh chiến đấu thật sự quá giống như thật, cho dù Thiên Nhãn cũng khó nhìn ra.

- Ngươi làm sao biết ta là giải? Ta bắt chước vô cùng giống a!

“Sư Viện Viện” nghi hoặc nhìn qua.

- Ngươi bắt chước hoàn toàn chính xác rất giống, dùng giả đánh tráo, mới đầu ta tưởng rằng là thật, nhưng có hai vấn đề triệt để bại lộ ngươi!

Nhiếp Vân cười nói:

- Thứ nhất, bảo vật điện này rõ ràng ở trên quảng trường có một lối đi! Đây quả thực không có khả năng, cho dù có, cũng không có khả năng để cho Phạm Trấn phát hiện, dù sao dễ dàng tìm được như vậy, Kim Diệp thương hội làm sao còn sẽ huy động nhân lực như thế, đến 16 nước tìm kiếm thiên tài? Lại nói, bảo vật điện làm sao có thể ngay cả một phong ấn cũng không có?

Toàn bộ Thiên Huyền điện đều có phong ấn ngay cả Tru Thiên đỉnh phong cũng phá không mở, bảo vật điện trân quý nhất nếu như không có, đánh chết cũng không tin!

Cái này vừa nhìn liền lộ ra.

- Như thế, theo lý thuyết bất luận kẻ nào nhìn thấy nhiều bảo bối như vậy, tinh thần cũng sẽ thác loạn, ngươi còn có thể nghĩ đến điểm này, hoàn toàn chính xác không dễ dàng...

“Sư Viện Viện” cười nói.

- Đúng vậy, kỳ thật đây cũng là sơ hở thứ hai của ngươi, tuy Sư Viện Viện là ái nữ của Thừa Tướng, kiến thức rộng rãi, nhưng mà có tính cực hạn nhất định, đột nhiên nhìn thấy nhiều bảo bối như vậy, cho dù trang hưng phấn, nhưng trong ánh mắt lại không có chút hưng phấn nào, ngược lại có chút trấn định... Như vậy xem ra, nàng khẳng định sớm đã biết rõ bảo vật điện này, hơn nữa biết rõ những bảo vật này, nếu không tuyệt sẽ không có loại ánh mắt kia!

Nhiếp Vân nói.

- Trong mắt ta không có nét hưng phấn? Ta đến liền quay lưng về phía ngươi, làm sao ngươi chứng kiến được?

Nhẹ nhàng cười cười, Nhiếp Vân không giải thích.

Có được thiên phú Thiên Nhãn sư, đừng nói đưa lưng về phía hắn, cho dù lại cách mấy vách tường, nhất cử nhất động cũng có thể thu hết vào mắt.



- Ngươi rốt cuộc là ai? Thiên Huyền điện này đến cùng là người phương nào lưu lại?

Trong lòng Nhiếp Vân nghi hoặc hỏi.

Chuyện này cực kỳ kì quái, chỉ là Kim Diệp thương đoàn cũng không hiểu rõ lắm.

- Ta là khí linh của Thiên Huyền điện, ngươi có thể bảo ta Tiểu Linh, lão chủ nhân của ta là Thiên Huyền lão nhân! Một trong tám đại Chúa Tể của Chí Tôn Hỗn Độn vực!

Tiểu Linh nói.

- Thiên Huyền lão nhân? Tám đại Chúa Tể? Chúa Tể là cái gì?

Nhiếp Vân không biết rõ.

- Hỗn Độn có Tam Thiên Đại Đạo, lĩnh ngộ một trăm Đại Đạo nguyên vẹn, có thể tấn cấp Tru Thiên cảnh, lĩnh ngộ hai trăm có thể tấn cấp Tru Thiên trung kỳ... Mà Chúa Tể, là cường giả siêu cấp lĩnh ngộ Tam Thiên Đại Đạo viên mãn!

Trong mắt Tiểu Linh mang theo sùng bái.

- Lĩnh ngộ Tam Thiên Đại Đạo viên mãn? Không đúng!

Nhiếp Vân sững sờ.

Trước kia hắn từng nghe Cửu Thiên Thiên Đạo giới thiệu qua, lĩnh ngộ toàn bộ Tam Thiên Đại Đạo, đạt tới cảnh giới viên mãn, là Hỗn Độn Phong Vương, Thiên Huyền lão nhân này rất hiển nhiên cách Phong Vương còn một đoạn.

Nghĩ đến điểm này, trong lòng vội vàng nói ra nghi hoặc.


- Ai nói lĩnh ngộ Tam Thiên Đại Đạo viên mãn có thể Phong Vương?


Tiểu Linh lắc đầu:


- Cường giả Phong Vương thật ra chỉ là được Hỗn Độn thừa nhận mà thôi! Bọn hắn cũng chỉ là lĩnh ngộ Tam Thiên Đại Đạo viên mãn, không khác gì nhiều!


- Đạt được Hỗn Độn thừa nhận?


Nhiếp Vân có chút mê hoặc.


- Hỗn Độn hải dương giống như Thiên Đạo của Đại Thế Giới, mặc dù không có linh hồn lạc ấn rõ ràng, có thể hội tụ hình người, lại có thể ngầm đồng ý thừa nhận! Cường giả Phong Vương, là nhận được loại tán thành này, có thể điều động toàn bộ lực lượng của Hỗn Độn, chỉ cần ở trong Hỗn Độn hải dương, chẳng khác nào hậu hoa viên của hắn, cho nên mặc dù đồng dạng lĩnh ngộ Tam Thiên Đại Đạo, Chúa Tể cũng xa xa không phải đối thủ của cường giả Phong Vương!


Tiểu Linh giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK