Hữu tướng Phạm Thân Khiết nói ra chuyện lo lắng nhất.
- Có yêu thú cấp Chí Tôn muốn đối phó chúng ta? Chẳng lẽ là. . .
Nhớ tới yêu thú Chí Tôn, trong đầu hoàng đế đế quốc chẳng biết tại sao lại nghĩ tới ba con yêu sủng của thiếu niên kia, không tự chủ cảm thấy run rẩy vài cái.
- Thám tử có phát hiện ba yêu thú cầm đầu là gì hay không? Có phải là Tử Đồng Thiết Giáp Long và Phong Lang Vương màu trắng, hoặc là một con Hắc Hùng?
- Cũng không phải! Hình như là nhân loại!
Vương Mộc Mộc đại thần ôm quyền nói ra.
- Nhân loại? Không phải là ba con yêu thú là tốt rồi, nhân loại ngược lại còn dễ nói, có lẽ chỉ cần có tiền, cho đủ tiền là có thể rút lui.
Nghe được không phải ba con yêu thú cầm đầu, hoàng đế đế quốc thở ra một hơi.
- Đúng thế, bệ hạ còn biết nhân loại này!
Vương Mộc Mộc nhớ tới cái gì đó và lên tiếng.
- Ta cũng biết? Là ai?
Hoàng đế đế quốc nhướng mày.
- Chính là Vân Vương đại nhân mà bệ hạ vừa tấn phong!
Vương Mộc Mộc ôm quyền.
- Sao. . . Sao? Vân Vương? Nhiếp Vân?
Vừa nghe Nhiếp Vân dẫn ba con yêu thú cùng nhiều con yêu thú tấn, hoàng đế đế quốc suýt nữa bất tỉnh.
Má ơi, không nên chơi như vậy, hắn tự mình dẫn đầu yêu thú tới, chuyện này chứng tỏ cái gì? Nói cách khác lão tổ Phong Dụ của mình đã chết rồi!
- Xong, lần này xong rồi...
Chính mình nhiều lần thiết kế bẫy rập hãm hại đối phương như vậy, sau đó lão tổ lại đi đánh giết người ta, đối phương làm sao có thể buông tha chính mình?
Hiểu ra những chuyện này, hoàng đế đế quốc xụi lơ nằm trên ghế, hai mắt vô thần giống như đống bùn nhão.
...
Trước cửa thành Thần Phong có dòng người rậm rạp, bọn họ xếp hàng chỉnh tề chờ kiểm tra, giao nạp phí vào thành.
- Nhanh lên, nhanh lên!
- Hôm nay vào thành mua xong đồ vật còn phỉa rời đi, mọi người nhanh lên!
- Ta cũng muốn đi Thần Phong quảng trường nhìn vết kiếm Vân Vương đại nhân lưu lại, nghe nói chỗ đó đã thành thần tích.
- Đáng tiếc ah, nếu mấy ngày hôm trước có mặt trong Thần Phong, chẳng phải chúng ta có thể nhìn thấy trận đại chiến khoáng thế đó hay sao? Vân Vương đại nhân một người độc chiếm năm đại cường giả Chí Tôn. . . Quá lợi hại!
- Vân Vương đại nhân chính là thần tượng của ta, ta lúc nào có thể như hắn, dương danh lập vạn, có thể đại chiến siêu cấp cường giả trong nơi phồn hoa của đế quốc.
Trong dòng người chen chúc có đủ loại lời nói vang lên, trong đó nhiều nhất là nói về trận đại chiến hôm đó.
Lúc này đại chiến ảnh hưởng quá lớn, một thiếu niên thiên tài chưa đủ mười bảy tuổi nghênh chiến năm đại cường giả Chí Tôn của đế quốc, hơn nữa còn đánh bại triệt để, pâần chiến tích này tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, tất cả mọi người nói chuyện say sưa, hưng phấn khó có thể che giấu.
Cho dù cường giả đi tới nơi nào đều được hoan nghênh.
Nhiếp Vân nhất chiến thành danh đã sớm là thần tượng vô số người của Thần Phong đế quốc sùng bái.
- Ân? Các ngươi xem đó là cái gì?
Đột nhiên mặt đất có âm thanh chấn động rất mạnh như địa chấn, mọi người nhanh chóng nhìn ra ngoài thành và phát hiện có một đám yêu thú đang xông tới.
Trong đó có không ít yêu thú cao to như tuấn mã, toàn lực chạy cho nên sinh ra bụi mù tung tóe rất lớn, tốc độ tiến lên rất nhanh.
- Tại sao có thể có nhiều yêu thú như thế? Chẳng lẽ yêu thú muốn tiến công thành Thần Phong? Việc này sao có thể....
Nhìn thấy trước mặt xuất hiện nhiều yêu thú như thế, tất cả mọi người bị dọa hỏng, sắc mặt xám ngắt, khẩn trương nói không ra lời.
- Mau nhìn bóng người đứng trên người lang vương màu trắng kìa...
- Ah... Là Nhiếp Vân đại nhân!
Vân Vương đại nhân!
- Hắn chính là Vân Vương đại nhân? Tại sao lại mang nhiều yêu thú tới đây?
Nhìn rõ bộ dạng người tới, trong đám người lập tức nổ tung nồi.
- Dừng lại, Vân Vương đại nhân, đế quốc có quy định, yêu thú không cho phép tùy ý vào thành, kính xin dừng lại ở bên ngoài, chờ đợi ta bẩm báo việc này rồi nói sau.
Thành vệ đội nhìn thấy cảnh tượng này liền trợn mắt há hốc mồm, vội vàng tiến lên nghênh tiếp và cao giọng nói ra, lúc hắn còn chưa dứt câu đã nhìn thấy một đạo kiếm quang giáng lâm chém thẳng vào cửa thành ngăn cản trước mặt.
Ầm ầm!
Cửa thành và cả tường thành lập tức sụp đổ không còn gì, thiếu niên mang theo vô số yêu thú không hề có cố kỵ đi vào thành Thần Phong.
- Ah...
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tất cả mọi người há hốc mồm, không ai quan tâm thành vệ đội can ngăn, một kiếm đánh nát tường thành, chẳng lẽ Vân Vương đại nhân muốn công nhiên khiêu chiến uy nghiêm hoàng thất Thần Phong đế quốc?
Cũng quá đáng sợ rồi.
- Tất cả mọi người nghe đây, chỉ cần không tiến công yêu thú, không ngăn cản chúng ta, ta cam đoan các ngươi được an toàn, bằng không phải chết.
Thời điểm mọi người nơi đây vô cùng rối loạn, trên không trung có âm thanh to rõ truyền ra xa, nói chuyện chính là một con Hắc Hùng.
- Không tiến công yêu thú, không ngăn cản bọn chúng?
Nghe vậy tự nhiên không có kẻ ngu làm thế.
- Vân Vương đại nhân công nhiên tấn công hoàng thất Thần Phong đế quốc? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Hoàng thất đế quốc kinh doanh nhiều năm như vậy, cho dù Vân Vương đại nhân có được một ít yêu thú, chỉ sợ cũng không phải đối thủ.
- Ta nghe nói thực lực Vân Vương quá mạnh mẽ cho nên bị hoàng thất đế quốc ghen ghét, phái người đi ám sát hắn, kết quả không có giết được cho nên Vân Vương giận dữ, lúc này mới trả thù!
- Ai biết được, bất kể như thế nào, chỉ sợ thiên hạ đại loạn rồi.
Đủ loại tin tức bay loạn trong dân cư, không thể phủ nhận nhân loại có lực tưởng tượng vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không biết cái gì nhưng trong đám
người đã có đủ loại tin tức hỗn loạn truyền bá ra ngoài, phiên bản gì cũng có, tất cả mọi người xem ra Vân Vương đại nhân dám làm như vậy khẳng định có mục đích của mình, cũng không phải không biết tự lượng sức mình, châu chấu đá xe!
- Đứng lại, đây là đế đô, không cho phép xằng bậy. . .
Một đoàn thành vệ đội ngăn cản trước mặt rất nhiều yêu thú.
- Đây là ân oán cá nhân giữa ta và hoàng thất đế quốc, ta không muốn giết nhiều người, cút ngay!