Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn tựa hồ bị Tu La quản chế, đối phương hạ xuống tử lệnh, mặc dù đông điện nguy cơ trùng trùng, cũng chỉ có thể cắn răng tiến lên.

- Đây là ngọc bài thủ lệnh của đệ tử Đan Dược Điện, là trước kia ta chuẩn bị, có thứ này có thể làm cho một ít trận pháp không chủ động công kích!

Đặng Tiêu đưa tới một ngọc bài.

Nam Cung Khiếu tiếp lấy, tinh thần quét qua, phát hiện không có vấn đề gì, lúc này mới để ở trong ngực.

- Đi thôi!

Thấy hắn cẩn thận như vậy, Đặng Tiêu cười lạnh một tiếng, thân thể mềm mại nhoáng một cái, đi vào đông điện.

Đan Dược Điện cực kỳ to lớn, Đông Tây Nam Bắc Tứ đại cung điện, từng cái đều chiếm cứ phạm vi rất lớn, Nhiếp Vân biết rõ đây là cơ hội tốt theo bọn hắn lẫn vào, nên không do dự theo sát ở phía sau.

Hắn thân là đệ tử Đan Dược Điện, loại ngọc bài này vừa vặn có một cái, nên không có cố kỵ gì.

Đông điện bình thường chỉ có Sử Tần trưởng lão mới có tư cách vào, ngay cả Đặng Tiêu cũng không cho phép, hai người vừa tới trước cửa đã bị một đạo trận pháp bao phủ, tựa hồ cần phân biệt rõ thân phận.

Đặng Tiêu sớm biết loại tình huống này, lòng bàn tay nhiều ra một thứ gì, tản mát ra một khí tức khó hiểu, che lấp khí tức của hai người.

- Là khí tức linh hồn của Sử Tần trưởng lão... Xem ra Đặng Tiêu sớm đã chuẩn bị xong, chẳng biết tại sao một mực không có hành động...

Chứng kiến loại tình huống này, Nhiếp Vân biết rõ Đặng Tiêu nhất định là sớm chuẩn bị thứ này rồi, dùng để mê hoặc đại trận, chỉ là không biết bởi vì nguyên nhân gì, cho tới nay cũng không có sử dụng.

Két..!

Quả nhiên khi cổ khí tức này tản ra phát, trận pháp phảng phất như bị mê hoặc, triệt tiêu phòng bị, Đặng Tiêu vội đi vào đại môn.

Trong đại điện đen kịt, cái gì cũng thấy không rõ, Đặng Tiêu nhoáng một cái đi vào, Nam Cung Khiếu cùng Nhiếp Vân theo sát ở phía sau.

Ầm ầm!

Tiến vào đại điện, đại môn lần nữa đóng chặt, mọi người lâm vào trong bóng tối.

Ngón tay của Đặng Tiêu điểm một cái, ánh sáng xuất hiện, đây cũng là nàng sớm chuẩn bị, tuy ánh sáng không cao, nhưng ở trong không gian đen kịt lại cực kỳ hữu hiệu, theo hào quang Nhiếp Vân nhìn về phía trước.



Toàn bộ đại điện trống trải, nếu như không chú ý mà nói, căn bản không thể tưởng được ở đây khắp nơi đều là trận pháp, trống trải chỉ là biểu tượng mà thôi.

Dưới chân dựa theo phương vị đặc thù đi về phía trước, Đặng Tiêu đi một hồi, đột nhiên có một hồi Tật Phong đập vào mặt, hẳn là không cẩn thận chạm đến cơ quan nào đó.

- Ngăn trở!

Nam Cung Khiếu biết rõ một khi nàng xảy ra vấn đề, khẳng định không cách nào tiếp tục tiến vào, lúc này chạy ra ngăn cản, một quyền đánh ra.

Đinh đinh đinh đinh!

Quyền phong và khí lưu va chạm, đồng thời tiêu tán ở trên không trung.

Đăng đăng đăng đăng!

Nam Cung Khiếu lui về phía sau mấy bước, sắc mặt đỏ lên.

- Trận pháp thật lợi hại!

Vừa rồi vừa ra tay, Nhiếp Vân đã biết rõ thực lực của Nam Cung Khiếu, hắn khẳng định ngăn không nổi, người mạnh như thế rõ ràng bị một trận pháp làm cho lui về phía sau, đủ thấy đáng sợ.

Có Nam Cung Khiếu cùng Đặng Tiêu ở phía trước mở đường, Nhiếp Vân không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ chốc lát liền đi vào ở chỗ sâu trong cung điện.

Đoạn đường này hắn cực kỳ nhẹ nhõm, nhưng Nam Cung Khiếu cùng Đặng Tiêu thì không thoải mái, nhất là người trước, cả người chật vật, không còn bộ dáng Đại sư huynh hiệu lệnh muôn phương như trước kia, y phục trên người xé toang vài khối, toàn thân có tám chín miệng vết thương, máu đã ngừng chảy, nhưng đau đớn lại là không thể tránh né.

Đặng Tiêu cũng tóc mai phân loạn, khí tức cả người uể oải.

Từ khi vào cửa đến nơi đây bất quá mấy trăm mét, nguy hiểm trong đó lại làm cho hai người trải qua mấy lần sinh tử, nếu như không phải Nam Cung Khiếu thực lực cường đại, hai người lại có thủ lệnh đại biểu thân phận, chỉ sợ căn bản không đến được nơi đây.

- Sau cửa đá này là địa phương bình thường Sử Tần trưởng lão luyện chế Vân Vũ Tôi Thể dịch, nhưng bên trong có Tôi Thể dịch hay không ta không biết, cũng không biết làm sao mở cửa đá này ra!

Đặng Tiêu chỉ lên cửa đá trước mặt nói.

- Ân!

Nam Cung Khiếu đi tới trước mặt cửa đá, nhẹ nhàng lục lọi một hồi, lắc đầu.

- Đây là Thiên Cơ Tỏa Thạch Môn, hiện tại thủ đoạn của ta còn mở không ra, chúng ta về trước đi, chờ ta tìm được phương pháp phù hợp lại đi vào!



- Vậy tốt, đi thôi!

Nghe hắn nói vào không được, Đặng Tiêu gật gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Hai người lập tức theo đường cũ phản hồi.

- Thiên Cơ Tỏa Thạch Môn? Ta không cần mở, liền trước vào xem!

Đi theo sau lưng hai người, Nhiếp Vân không nghĩ tới bọn hắn cuối cùng không công mà lui, nhẹ nhàng cười cười, dưới chân vẽ một cái đi tới trước cửa đá.

Thời điểm thiên phú Địa Hành sư đạt tới hình thái thứ hai, có thể chui vào thạch bích, tuy cửa đá này thoạt nhìn phức tạp, nhưng ngăn không được loại thiên phú này.

Thân thể như một đoàn không khí, thời gian nháy con mắt liền dung nhập cửa đá, không có một tiếng động.

- Ân? Yêu khí thật dày đặc, cái này rõ ràng không phải gian phòng mà là thông đạo...

Xuyên qua cửa đá, Nhiếp Vân thấy rõ tình cảnh trước mắt, không giống như tưởng tượng, vốn tưởng rằng giống như cung điện phía trước, là không gian không lớn, lại phát hiện nơi này hơi giống Yêu La U Minh vực ở Nhân giới, là hình thức không gian đặc thù, vô cùng rộng lớn, bốn phía nhộn nhạo lấy yêu khí nồng đậm, tựa như tiến nhập quốc gia Yêu nhân.

Vèo!

Vừa ý định đi về phía trước, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến hai tiếng gió mạnh mẽ, trong nội tâm khẽ động, lần nữa chui vào cửa đá.

- Vừa rồi tựa hồ có khí tức Nhân loại, chẳng lẽ có người tiến đến?

Tiếng rít chấm dứt, hai bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cửa đá.

- Yêu nhân La Tiên cảnh?

Xuyên thấu qua cửa đá nhìn rõ ràng bộ dạng hai người, trong nội tâm Nhiếp Vân lộp bộp thoáng một phát.

Hai cái này không phải khôi lỗi cũng không phải Nhân loại, mà là Yêu nhân!

Ở chỗ sâu trong đại điện đột nhiên nhiều ra một không gian đặc thù vốn rất kỳ quái rồi, bên trong rõ ràng còn có Yêu nhân, dù là Nhiếp Vân kiến thức rộng rãi, như trước cảm thấy lông mi nhảy loạn, có chút khó tin.

Nếu là Yêu nhân bình thường, Nhiếp Vân nhất định sẽ đánh lén ra tay, trực tiếp giết hai người, nhưng hai cái này đều là cường giả La Tiên cảnh, vậy thì đáng sợ, bằng vào thực lực bây giờ của hắn, căn bản không phải đối thủ, tùy tiện tiến lên, cực kỳ nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK