Cấp Chí Tôn tiến vào nước biển cũng có thể trong thời gian ngắn không bị ảnh hưởng, chứ đừng nói là cường giả Nạp Hư cảnh. Chung quanh thân thể Đạm Đài Lăng Nguyệt tản mát ra một đạo quang mang trắng nõn. Dưới quang mang bao phủ, nước biển nhao nhao tránh lui, làm cho nàng giống như một con cá đang bơi lội vậy.
Nghe thấy nàng nói như thế, Nhiếp Vân cũng không tức giận mà chỉ khẽ cười một tiếng. Sau đó cũng theo sát ở phía sau, nhanh chóng đuổi theo.
Hắn cũng không có thi triển thiên phú Tường Thủy sư, mà là dùng lực đem nước biển ép sang hai bên. Làm như vậy thoạt nhìn rất là tiêu hao pháp lực, thế nhưng đối với người thân là Nguyên Khí sư như hắn mà nói, cũng không có gì cả.
Không thi triển thiên phú Tường Thủy sư đương nhiên là vì muốn làm cho đám người Tiêu Lăng tê liệt.
Tuy rằng hiện tại bọn hắn còn không có đuổi tới. Thế nhưng lại Nhiếp Vân tin, nhất định bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.
Ở chỗ sâu trong Quỷ Vụ minh hải chính là chỗ tốt nhất kể kích sát bọn hắn.
Ai là thợ săn, ai là con mồi, chỉ có tới lúc ra tay chính thức mới có thể công bố. Lại khiến cho tất cả nhưng người tự cho là đúng triệt để hiểu rõ, có một ít người... Không thể đơn giản đắc tội a!
Sưu sưu sưu!
Hai đạo thủy tiễn nhanh chóng bắn ra, nhanh chóng phóng thẳng xuống phía dưới Quỷ Vụ minh hải mà đi.
Mỗi khi thủy tiễn tới đâu, yêu thú chung quanh đạo kiếm quang vung vẩy đằng sau đánh thành thịt nát. Tốc độ cực nhanh, mà ngay cả Đạm Đài Lăng Nguyệt đang đi ở phía trước cũng phải kinh ngạc không thôi.
Tuy rằng nàng đã cực kỳ coi trọng thực lực của Vân Phong, thế nhưng lại không nghĩ rằng, so với tưởng tượng của mình còn lợi hại hơn!
Nhất là một tay kiếm thuật, xuất thần nhập hóa, lúc ra tay lại khiến cho người ta không thể nắm bắt. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, quả thực không biết lại có người có thể dùng kiếm đến loại tình trạng này.
Thiên phú đặc thù kinh người, hơn nữa lại còn kiếm thuật lợi hại như thế, làm cho nàng đối với thiếu niên này càng ngày càng hiếu kỳ, càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.
Thiên tài nàng đã từng thấy qua không ít, thế nhưng thiên tài có thể như thế, quả thực đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Đạm Đài Lăng Nguyệt kinh ngạc, yêu thú ở bên trong Quỷ Vụ Minh Hải cũng nhanh chóng truyền ra một tin tức. Tin tức rất đơn giản, đó là trong Quỷ Vụ minh hải đã có hai người hung ác đi tới. Hung ác đến mức, cho dù là yêu thú Nạp Hư cảnh trung kỳ cũng không phải là đối thủ, chỉ vừa gặp mặt đã lập tức tử vong!
Tin tức này truyền ra khiến để cho yêu thú ngăn cản hai người đã giảm bớt đi rất nhiều, trên đường đi càng thêm thông suốt.
Đây là do Nhiếp Vân cố ý che giấu thực lực, nếu như không che dấu thực lực. Cho dù là yêu thú Nạp Hư cảnh hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong thì hắn cũng có thể miểu sát.
- Một vạn giá trị công huân xem ra cũng không khó a!
Mới đi được nửa ngày trong Quỷ Vụ minh hải thì giá trị công huân trên ngọc bài của Nhiếp Vân đã đạt đến hơn một vạn.
Đối với hắn mà nói vô cùng đơn giản, thế nhưng đối với nhưng đệ tử hạch tâm khác thì lại có chút khó khăn. Dù sao bay đến Quỷ Vụ minh hải cũng đã cần tốn thời gian cực dài, lại phải săn giết hơn mười đầu yêu thú Nạp Hư cảnh, Thiên Kiều Cảnh. Nếu như không phải thực lực mạnh mẽ, muốn thuận lợi thông qua, quả thực rất là khó khăn.
- Đường đi lúc trước chỉ là chỗ cho đệ tử thí luyện. Cũng không phải đặc biệt nguy hiểm, nguy hiểm chính thức đã sắp tới. Nếu như hiện tại ngươi lui về phía sau mà nói, như vậy cũng còn kịp!
Lại đi về phía trước được một ngày, màu sắc của nước biển đã từ màu ngăm đen trước đó biến thành một mảnh đen kịt. Đạm Đài Lăng Nguyệt đột nhiên ngừng lại, nhàn nhạt nói một câu.
Trên đôạn đường này nàng đã ba lần khuyên can Nhiếp Vân đi ra ngoài. Thế nhưng tiểu tử này lại kiên trì vô cùng, đi theo nhanh vô cùng. Làm cho tâm cảnh vốn không hề bận tâm của nàng cảm thấy có một tia cảm động.
Những người khác đi theo, cơ hồ đều muốn nịnh nọt như thế nào lấy lòng như thế nào. Mà ánh mắt của hắn thanh tịnh, chỉ muốn bảo vệ nàng mà thôi. Loại cảm giác này giống như khi nàng còn nhỏ, trốn ở sau lưng trưởng bối, vô cùng an toàn.
- Đừng nói những lời này nữa. Nàng đi đâu thì ta sẽ đi nơi đó. Ta là lo lắng một mình nàng không an toàn.
Nhiếp Vân cười khẽ.
Cho dù nàng vẫn lạnh lùng như trước, thế nhưng trải qua ba ngày ở chungv, rõ ràng thái độ so trước kia đã hòa hoãn hơn nhiều.
Thấy ánh mắt của Nhiếp Vân kiên định, Đạm Đài Lăng Nguyệt biết rõ mình không có cách nào khuyên can cho nên cũng không lên tiếng nữa. Nàng quay người bay đi về phía trước.
Nước biển đen kịt áp lực so với trước đó càng lớn hơn. Tầm mắt lại lần nữa bị thu nhỏ lại, vốn là có thể nhìn mấy trăm dặm, hiện tại cho dù ngay cả thiên nhãn nhìn qua cũng chỉ có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài cách đó vài chục dặm mà thôi.
Hơn nữa, càng đi vào bên trong thì vẻ âm hàn cũng càng lúc càng nồng nặc. Lúc nào cũng phải vận chuyển pháp lực, không ngừng tiến lên thì mới có thể giữ cho thân thể linh hoạt. Bởi vì một khi dừng lại sẽ lập tức cảm thấy huyết mạch cũng bị đông lại, tùy thời sẽ chết.
Lúc nào cũng vận chuyển pháp lực, tiêu hao rất lớn, hơn nữa ở nơi này cơ hồ không có linh khí gì. Nếu như không phải có thiên phú Nguyên Khí sư thì Nhiếp Vân cũng không dám xuống tiếp. Quả thực hắn không biết vì sao Đạm Đài Lăng Nguyệt lại có được pháp lực hùng hậu như thế.
Sưu sưu sưu!
Trong lúc đang đi về phía trước, trong nước biển đen kịt đột nhiên có vô số mũi tên mang theo khí tức âm hàn nhanh chóng bắn qua.
Nhữngmũi tên đen kịt so với nước biển càng thêm lạnh lẽo, mang theo khí tức âm hàn đậm đặc. Chỉ cần bị nó đánh trúng, cho dù là cường giả Phá Không Cảnh cũng bị pháp lực tán loạn, toàn thân cứng ngắc!
- Phòng Ngự sư ngăn cản!
Nhìn thấy mũi tên rậm rạp chằng chịt, trốn tránh không được, thân thể của Nhiếp Vân nhoáng một cái, phòng ngự chi khí đã được vận chuyển ra. Sau đó cũng bao quanh thân thể Đạm Đài Lăng Nguyệt vào bên trong.
Mấy ngày này cũng không nhìn thấy đám người Tiêu Lăng, nhất định bọn hắn cũng không nhìn thấy được hai người Nhiếp Vân. Cho nên, mặc dù đem át chủ bài thi triển ra thì cũng sẽ không có chuyện gì.
- Thiên phú Phòng Ngự sư?
Đạm Đài Lăng Nguyệt sững sờ.
- Những đám phòng ngự chi khí này nàng cầm trước đi. Một khi gặp phải nguy hiểm thì dùng.
Nghe thấy nàng nói như thế, Nhiếp Vân cũng không tức giận mà chỉ khẽ cười một tiếng. Sau đó cũng theo sát ở phía sau, nhanh chóng đuổi theo.
Hắn cũng không có thi triển thiên phú Tường Thủy sư, mà là dùng lực đem nước biển ép sang hai bên. Làm như vậy thoạt nhìn rất là tiêu hao pháp lực, thế nhưng đối với người thân là Nguyên Khí sư như hắn mà nói, cũng không có gì cả.
Không thi triển thiên phú Tường Thủy sư đương nhiên là vì muốn làm cho đám người Tiêu Lăng tê liệt.
Tuy rằng hiện tại bọn hắn còn không có đuổi tới. Thế nhưng lại Nhiếp Vân tin, nhất định bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.
Ở chỗ sâu trong Quỷ Vụ minh hải chính là chỗ tốt nhất kể kích sát bọn hắn.
Ai là thợ săn, ai là con mồi, chỉ có tới lúc ra tay chính thức mới có thể công bố. Lại khiến cho tất cả nhưng người tự cho là đúng triệt để hiểu rõ, có một ít người... Không thể đơn giản đắc tội a!
Sưu sưu sưu!
Hai đạo thủy tiễn nhanh chóng bắn ra, nhanh chóng phóng thẳng xuống phía dưới Quỷ Vụ minh hải mà đi.
Mỗi khi thủy tiễn tới đâu, yêu thú chung quanh đạo kiếm quang vung vẩy đằng sau đánh thành thịt nát. Tốc độ cực nhanh, mà ngay cả Đạm Đài Lăng Nguyệt đang đi ở phía trước cũng phải kinh ngạc không thôi.
Tuy rằng nàng đã cực kỳ coi trọng thực lực của Vân Phong, thế nhưng lại không nghĩ rằng, so với tưởng tượng của mình còn lợi hại hơn!
Nhất là một tay kiếm thuật, xuất thần nhập hóa, lúc ra tay lại khiến cho người ta không thể nắm bắt. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, quả thực không biết lại có người có thể dùng kiếm đến loại tình trạng này.
Thiên phú đặc thù kinh người, hơn nữa lại còn kiếm thuật lợi hại như thế, làm cho nàng đối với thiếu niên này càng ngày càng hiếu kỳ, càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.
Thiên tài nàng đã từng thấy qua không ít, thế nhưng thiên tài có thể như thế, quả thực đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Đạm Đài Lăng Nguyệt kinh ngạc, yêu thú ở bên trong Quỷ Vụ Minh Hải cũng nhanh chóng truyền ra một tin tức. Tin tức rất đơn giản, đó là trong Quỷ Vụ minh hải đã có hai người hung ác đi tới. Hung ác đến mức, cho dù là yêu thú Nạp Hư cảnh trung kỳ cũng không phải là đối thủ, chỉ vừa gặp mặt đã lập tức tử vong!
Tin tức này truyền ra khiến để cho yêu thú ngăn cản hai người đã giảm bớt đi rất nhiều, trên đường đi càng thêm thông suốt.
Đây là do Nhiếp Vân cố ý che giấu thực lực, nếu như không che dấu thực lực. Cho dù là yêu thú Nạp Hư cảnh hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong thì hắn cũng có thể miểu sát.
- Một vạn giá trị công huân xem ra cũng không khó a!
Mới đi được nửa ngày trong Quỷ Vụ minh hải thì giá trị công huân trên ngọc bài của Nhiếp Vân đã đạt đến hơn một vạn.
Đối với hắn mà nói vô cùng đơn giản, thế nhưng đối với nhưng đệ tử hạch tâm khác thì lại có chút khó khăn. Dù sao bay đến Quỷ Vụ minh hải cũng đã cần tốn thời gian cực dài, lại phải săn giết hơn mười đầu yêu thú Nạp Hư cảnh, Thiên Kiều Cảnh. Nếu như không phải thực lực mạnh mẽ, muốn thuận lợi thông qua, quả thực rất là khó khăn.
- Đường đi lúc trước chỉ là chỗ cho đệ tử thí luyện. Cũng không phải đặc biệt nguy hiểm, nguy hiểm chính thức đã sắp tới. Nếu như hiện tại ngươi lui về phía sau mà nói, như vậy cũng còn kịp!
Lại đi về phía trước được một ngày, màu sắc của nước biển đã từ màu ngăm đen trước đó biến thành một mảnh đen kịt. Đạm Đài Lăng Nguyệt đột nhiên ngừng lại, nhàn nhạt nói một câu.
Trên đôạn đường này nàng đã ba lần khuyên can Nhiếp Vân đi ra ngoài. Thế nhưng tiểu tử này lại kiên trì vô cùng, đi theo nhanh vô cùng. Làm cho tâm cảnh vốn không hề bận tâm của nàng cảm thấy có một tia cảm động.
Những người khác đi theo, cơ hồ đều muốn nịnh nọt như thế nào lấy lòng như thế nào. Mà ánh mắt của hắn thanh tịnh, chỉ muốn bảo vệ nàng mà thôi. Loại cảm giác này giống như khi nàng còn nhỏ, trốn ở sau lưng trưởng bối, vô cùng an toàn.
- Đừng nói những lời này nữa. Nàng đi đâu thì ta sẽ đi nơi đó. Ta là lo lắng một mình nàng không an toàn.
Nhiếp Vân cười khẽ.
Cho dù nàng vẫn lạnh lùng như trước, thế nhưng trải qua ba ngày ở chungv, rõ ràng thái độ so trước kia đã hòa hoãn hơn nhiều.
Thấy ánh mắt của Nhiếp Vân kiên định, Đạm Đài Lăng Nguyệt biết rõ mình không có cách nào khuyên can cho nên cũng không lên tiếng nữa. Nàng quay người bay đi về phía trước.
Nước biển đen kịt áp lực so với trước đó càng lớn hơn. Tầm mắt lại lần nữa bị thu nhỏ lại, vốn là có thể nhìn mấy trăm dặm, hiện tại cho dù ngay cả thiên nhãn nhìn qua cũng chỉ có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài cách đó vài chục dặm mà thôi.
Hơn nữa, càng đi vào bên trong thì vẻ âm hàn cũng càng lúc càng nồng nặc. Lúc nào cũng phải vận chuyển pháp lực, không ngừng tiến lên thì mới có thể giữ cho thân thể linh hoạt. Bởi vì một khi dừng lại sẽ lập tức cảm thấy huyết mạch cũng bị đông lại, tùy thời sẽ chết.
Lúc nào cũng vận chuyển pháp lực, tiêu hao rất lớn, hơn nữa ở nơi này cơ hồ không có linh khí gì. Nếu như không phải có thiên phú Nguyên Khí sư thì Nhiếp Vân cũng không dám xuống tiếp. Quả thực hắn không biết vì sao Đạm Đài Lăng Nguyệt lại có được pháp lực hùng hậu như thế.
Sưu sưu sưu!
Trong lúc đang đi về phía trước, trong nước biển đen kịt đột nhiên có vô số mũi tên mang theo khí tức âm hàn nhanh chóng bắn qua.
Nhữngmũi tên đen kịt so với nước biển càng thêm lạnh lẽo, mang theo khí tức âm hàn đậm đặc. Chỉ cần bị nó đánh trúng, cho dù là cường giả Phá Không Cảnh cũng bị pháp lực tán loạn, toàn thân cứng ngắc!
- Phòng Ngự sư ngăn cản!
Nhìn thấy mũi tên rậm rạp chằng chịt, trốn tránh không được, thân thể của Nhiếp Vân nhoáng một cái, phòng ngự chi khí đã được vận chuyển ra. Sau đó cũng bao quanh thân thể Đạm Đài Lăng Nguyệt vào bên trong.
Mấy ngày này cũng không nhìn thấy đám người Tiêu Lăng, nhất định bọn hắn cũng không nhìn thấy được hai người Nhiếp Vân. Cho nên, mặc dù đem át chủ bài thi triển ra thì cũng sẽ không có chuyện gì.
- Thiên phú Phòng Ngự sư?
Đạm Đài Lăng Nguyệt sững sờ.
- Những đám phòng ngự chi khí này nàng cầm trước đi. Một khi gặp phải nguy hiểm thì dùng.