Ô ô!
Nhìn thấy Mặc Nghiêu có trang giấy cổ hỗn độn ngữ, đầu người sinh ra ngạc nhiên, ngay sau đó nó biến thành nhạt và tiến vào trong sách, sau đó phát ra tiếng xé gió bay thẳng ra ngoài.
- Chạy đi đâu!
Ầm ầm ầm...
Phục Giang vương tử tiến lên phía trước một bước, một đạo hỏa diễm xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn và bay thẳng bao phủ quyển sách.
Hỏa diễm vừa xuất hiện liền thiêu đốt không gian chung quanh vặn vẹo.
Thiên phú diễm hỏa!
- Không nhọc vương tử hao tâm tổn trí, để ta đánh đi!
Thấy đối phương thi triển ra thiên phú diễm hỏa, rất rõ ràng muốn thiêu đốt quyển sách thành tro bụi, Mặc Nghiêu hừ lạnh, hắn bước vào trong không trung, trang giấy chấn động, mấy chục văn tự rậm rạp chằng chịt đan vào với nhau hình thành một lưỡi đánh cá bao phủ quyển sách đang bay đi.
Lưới đánh cá mang theo phong cách xưa mờ mịt, nó giống như tới từ sâu trong hỗn độn hải dương, dường như quyển sách đang bỏ chạy gặp phải thứ đáng sợ nhất, tốc độ tiếp tục nhanh hơn.
- Mọi người đuổi kịp, xuất hiện thứ này nói rõ nơi đây khẳng định có sách vở chứa cổ hỗn độn ngữ, đuổi theo nó có thể thu hoạch.
Mặc Nghiêu lên tiếng hô.
- Sách vở cổ hỗn độn ngữ?
Đôi mắt mọi người lóe sáng.
Trước khi tiến vào trong thần điện, Tô Lâm đã từng nói qua mấy bảo vật, trong đó sách vỡ cổ hỗn độn ngữ, loại sách này chẳng những là binh khí uy lực cường đại, thường xuyên tìm hiểu sẽ có trợ giúp người ta lĩnh ngộ tam thiên đại đạo, có trợ giúp gia tăng tu vi thật lớn.
- Đuổi theo mau!
Đám người Tô Lâm không chút do dự theo sát phía sau quyển sách.
- Cùng đi xem một chút.
Nhiếp Vân nhìn bọn họ, thấy bọn họ đi xa cũng không do dự đi theo.
Đi một hồi trước mắt có hào quang bắn ra khắp bốn phía, đất rung núi chuyển, khí tức văn minh mênh mông bao phủ các nơi, mặt đất tỏa ra kim quang sáng ngời.
Dừng bước, Nhiếp Vân nhìn sang phía trước, chỉ thấy bảy người đi tới một gian phòng cực lớn.
Bên ngoài căn phòng có hào quang đặc thù, dường như có văn tự chi lực cường đại bộc phát, bên trong không ngừng có âm thanh đọc sách vang lên nhưng mọi người nghe không hiểu.
Quyển sách vừa đào tẩu lập tức tiến vào trong gian phòng.
- Quả nhiên có nhiều sách vở... Ít nhất hơn mười bản, nhiều sách vở như thế, khẳng định bao quát tam thiên đại đạo, chỉ cần đạt được, chúng ta trở thành cường giả cấp bậc Tông Chủ trong tầm tay.
Đám người Tô Lâm đi trước nhất, bọn họ nhìn vào gian phòng, vẻ mặt hồng nhuận phơn phớt, hưng phấn khó có thể tự kiềm chế.
- Ta đi vào trước!
Vừa dứt lời, Hồ Tuyền trong đám người xông tới.
Hắn xông vào nhanh, lui nhanh hơn, hào quang trước mặt hắn hóa thành một bức tường, hắn đụng vào mặt tường này, trên người Hồ Tuyền xuất hiện hỏa diễm như thiêu đốt, trên người sinh ra mùi thúi đậm đặc, máu tươi phun tung tóe ra ngoài.
Bành!
Hắn ngã xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, ngực của hắn biến thành đen kịt.
Ầm ầm ầm...
Nhìn bộ dạng của hắn, Mặc Nghiêu vội vàng tiến lên một bước, bàn tay mang theo trang giấy và đánh một chưởng vào hào quang trước ngực đối phương, một lát sau thương thế trên người Hồ Tuyền hoàn hảo, sắc mặt trắng bệch khôi phục như cũ.
- Mọi người đừng có gấp, hào quang bên ngoài gian phòng chính là những sách vỡ tạo thành phong ấn tên là hỗn độn ngôn tường, lực phòng ngự rất mạnh,nếu cưỡng ép xông vào sẽ bị cắn trả rất mạnh.
Chữa thương cho Hồ Tuyền xong, sắc mặt Mặc Nghiêu ngưng trọng nói ra.
- Hỗn độn ngôn tường?
- Chỏ dùng hỗn độn văn tự tạo thành phòng ngự có chứa kiểu chữ ‘ tường, công, sát, phòng ’, nếu như không thể lĩnh ngộ những chữ này, xông vào bên trong sẽ bị phản kích rất mạnh.
Mặc Nghiêu rất hiểu về sách vỡ hỗn độn, hắn nhìn vách tường và lên tiếng.
Nghe hắn nói như thế, mọi người nhìn qua hào quang tạo thành vách tường, một phù văn kỳ quái bay ra hình thành họa bút đặc thù, nó hoàn toàn dung hợp với hỗn độn ngôn tường, mang theo uy áp kỳ diệu.
Cổ hỗn độn văn tự!
- Hoàn toàn lĩnh ngộ? Cổ hỗn độn ngữ là thứ khó lĩnh ngộ, nếu như không lĩnh ngộ thì không cách nào đi vào, chẳng lẽ chúng ta phải ở nơi này chờ đợi?
Phục Giang vương tử nhíu mày.
Lĩnh ngộ cổ hỗn độn ngữ chính là chuyện cực kỳ khó khăn, điểm ấy từ ba chữ Quy Khư Hải không ai lĩnh ngộ suốt bao nhiêu năm qua đã nói rõ mọi chuyện, chỉ có lĩnh ngộ mới được đi vào, bọn họ không thể ở lại nơi này chờ đợi.
- Hoàn toàn lĩnh ngộ tự nhiên là biện pháp tốt nhất, còn có một phương pháp, đó là cường công xé rách vách tường.
- Nếu như có thể thành công, chúng ta có thể đi vào.
Mặc Nghiêu nói.
- Cường công thôi!
Tô Lâm đi tới.
Đối với sách vỡ cổ hỗn độn ngữ, hắn không có tinh thông như Mặc Nghiêu nhưng nghe Mặc Nghiêu nói thế liền gật đầu đồng ý.
Thời gian không đợi người, bọn họ chỉ có thể ở lại thần chi di tích ba tháng, vì một ít sách vỡ mà lưu lại đây lĩnh ngộ là không thực tế.
- Phục Giang vương tử, lần phải xem thủ đoạn của ngươi rồi.
Tô Lâm quay đầu nhìn về phía Phục Giang.
- Xem thủ đoạn của ta? Ngươi có ý gì?
Phục Giang vương tử xoay đầu lại.
- Theo ta được biết, Kiền Huyết vương triều các ngươi có binh khí là Phù Hư Đam Sơn, ngọn núi này có uy lực lớn lao, trong tay vương tử có nhiều bảo vật như thế, thứ này chắc chắn ở trong tay ngươi, không bằng thi triển đi ra đập phá hỗn độn ngôn tường.
Tô Lâm nói.
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt Phục Giang vương tử trầm xuống, lực lượng toàn thân lập lòe giống như tùy thời bạo tẩu.
Không đề cập tới Phù Hư Đam Sơn cũng bỏ đi, nhắc tới lập tức làm hắn nhớ tới chuyện cũ, thiếu chút nữa hắn tức điên.
- Ân? Như thế nào? Không muốn lấy ra thì thôi, chẳng lẽ muốn động thủ với ta sao?
Nhìn thấy bộ dạng của hắn như thế, Tô Lâm sinh ra không vui lần nữa.
Gia hỏa này có bệnh hay không, ta chỉ hỏi một câu, không có thì thôi, cần gì muốn động thủ chứ?
- Hừ!
Phục Giang vương tử hất tay lên.
Hắn không có nắm chắc tất thắng khi đối mặt Tô Lâm, tiếp tục chiến đấu chỉ biến thành trò cười, không có bất cứ ý nghĩa gì.
Lại nói hắn nhìn kỹ đối phương, dường như cũng không biết chuyện hứn mất Phù Hư Đam Sơn cho nên chỉ hỏi mà hắn, mà hắn lại nghĩ nhiều.
- Ta có thể thử một chút!
Hai người không nói thêm gì nữa, Thích Huân do dự sau đó tiến lên, bàn tay của hắn cầm một chiếc cổ thuyền.