Tình huống bây giờ như vậy, cho dù thân là Chúa Tể, thế nhưng những Chúa Tể khác cũng không úy kỵ. Trở thành người hầu cho hắn, bởi vì kiêng kỵ vị sát thần này cho nên nhất định cũng sẽ khách khí mấy phần đối với bọn họ.
- Trở thành người hầu của ngươi thì có thể, nhưng ngươi không thể chuyện gì cũng ra lệnh cho chúng ta, chúng ta cũng phải có tự do nhất định.
Suy nghĩ một chút, cảm thấy lợi nhiều hơn hại, Tuyết Hàn Chúa Tể nói.
- Các ngươi không có quyền lợi nói, chỉ có đồng ý hoặc là không, không đồng ý thì lập tức chết ngay bây giờ. Lấy được Ngụy bản nguyên đại đạo trên người các ngươi, người muốn làm người hầu Chúa Tể của ta rất nhiều a !
Nhiếp Vân khoát tay, có chút không nhịn được.
- Vâng, Vâng, chúng ta đồng ý!
Tuyết hàn hai người đồng thời toát ra mồ hôi lạnh, lúc này mới nhớ tới đối phương nói là nói thật, thật muốn giết bọn hắn, cũng chỉ nhất niệm chi gian.
- Hiến tế linh hồn đi!
Sở dĩ nhận lấy hai người này là Nhiếp Vân sợ phiền toái mà thôi. Dù sao hắn phát hiện ở bên cạnh hắn, trừ Bạch Đầu tôn giả ra đã không có người nào lĩnh ngộ hai nghìn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo. Nếu như không có người như vậy, cho dù có nhiều Ngụy bản nguyên đại đạo thì cũng vô ích.
Bọn họ đồng ý trở thành người hầu của hắn, như vậy bên người sẽ có nhiều thêm hai vị Chúa Tể, có thể tiết kiệm phiền toái không ít.
Ô ô ô!
Hai người đồng ý, tốc độ hiến tế linh hồn rất nhanh, trong chớp mắt hai người đã biến thành người hầu cho hắn, cũng giống như đám người Phù Ám Triều vậy, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh.
- Chủ nhân!
Hai người đồng thời ôm quyền, vẻ mặt cung kính.
Linh hồn hiến tế sẽ không còn năng lực chống cự, bọn họ cũng chỉ có thể nhận mệnh mà thôi.
- Ngươi tên gì?
Nhiếp Vân nhìn về phía một vị Chúa Tể khác.
- Hồi bẩm chủ nhân, tại hạ gọi là Thương Khung Chúa Tể!
- Ồ, hai người các ngươi trước tiên đi ra ngoài hội hợp với đám người Phù Ám Triều đi, nói cho bọn hắn biết là người hầu của ta là được rồi!
Nhiếp Vân khoát tay một cái rồi nói.
- Vâng !
Hai người gật đầu một cái, chỉ cảm thấy trên người căng thẳng, ngay sau đó đã lần nữa trở lại Hỗn Độn hải dương.
- Không có cảm nhận được năng lượng ba động, đây là năng lực luyện hóa không gian mới có được.
- Chủ nhân. . . Không ngờ lại luyện hóa một Chí Tôn vực hay sao?
Lúc này bọn họ mới ý thức được chuyện lúc trước, hai người trợn to mắt.
Mới vừa rồi bọn hắn chỉ cho là bị di dời đến một địa phương khác trong Hỗn Độn Chí Tôn vực, bây giờ thấy đối phương khống chế không gian tự do để cho bọn họ xuất nhập, tì bọn hắn mới biết chỗ đáng sợ ra sao!
Có thể luyện hóa Chí Tôn vực. . . Đây không phải là điều mà chỉ có cường giả Phong vương mới có thể làm được sao?
- Hắn tu luyện nhanh như vậy. . . Có thể sẽ thực sự trở thành cường giả Phong vương hay không?
Trong đầu hai người đồng thời toát lên suy nghĩ này.
Nghĩ tới chuyện này, hai người đột nhiên cảm thấy có thể trở thành người hầu của Nhiếp Vân, không những không phải là khuất nhục, mà còn là một loại may mắn.
Nhiếp Vân cũng không biết trong đầu hai lại toát ra loại suy nghĩ này. Lúc này hắn đang nhìn cổ thuyền to lớn trước mắt, trong mắt mang theo sự vui vẻ.
Bảo vật mà Đan Thần Chúa Tể tốn vô số tâm huyết cùng với bao nhiêu năm tháng mới luyện chế ra đã rơi vào trong tay của hắn.
Bàn tay nhẹ nhàng chộp một trảo, cổ thuyền to lớn lập tức bay ra, linh hồn lực khổng lồ của Nhiếp Vân chậm rãi lan tràn vào trong.
Chiếc cổ thuyền này mang theo khí tức cổ quái ăn mòn linh hồn người ta, cho dù là hắn thì cũng phải cẩn thận một chút.
Tí tách tí tách!
Tinh thần vừa mới tiến vào cổ thuyền thì đã có một đạo khí tức cổ quái chợt vọt ra, một đạo bóng đen dọc theo linh hồn nhào về phía Nhiếp Vân.
Chính là vật ăn mòn linh hồn trước đó. Chỉ bất quá, trước đó thứ nhìn thấy chẳng qua là chỉ một cái dây nhỏ, mà lúc này thứ xuất hiện ở trước mắt lại là một cái bóng đen to lớn.
- Định!
Nhiếp Vân cũng không tránh né mà quát lớn một tiếng.
Sưu!
Bóng đen lập tức bị giam cầm ở trên không trung, miệng không ngừng gầm thét. Thế nhưng lại không có cách nào tiến về phía trước.
Ở Nạp Vật thế giới, hắn là chưởng khống giả duy nhất, cái bóng đen này cho dù có lợi hại thì cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
- Ngươi rốt cuộc là vật gì?
Thấy pháp tắc của Nạp Vật thế giới đối với thứ này hữu dụng, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm, một đạo ý niệm ba động truyền về phía đối phương.
Bất quá, dường như bóng đen không nghe hiểu được lời của hắn, vẫn không ngừng giãy dụa, phát ra thanh âm chi chi không ngừng.
- Ta biết nhất định ngươi có thể nghe hiểu, nếu như không nói, ta sẽ đem ngươi luyện hóa!
Không biết đối phương đang nói gì, Nhiếp Vân cũng lười suy đoán, bàn tay lật một cái, một đoàn hỏa diễm đột ngột xuất hiện, thiêu đốt ở phía dưới bóng đen.
Ở Nạp Vật thế giới không sợ đối phương ăn mòn linh hồn, diễm hỏa thì trở nên vô cùng đáng sợ. Ngay từ đầu thiêu đốt đã khiến cho bóng đen phát ra tiếng kêu thảm, lộ ra vẻ oán độc.
Vẻ oán độc vừa mới xuất hiện, vẻ mặt vốn đang mỉm cười của Nhiếp Vân đột nhiên biến đổi, nói
- Nguy rồi!
Bàn tay chộp ra một trảo, vừa mới thu hồi diễm hỏa thì đã nghe được một tiếng phốc vang lên. Bóng đen bốc cháy từ trong ra ngoài.
Loại thiêu đốt này cũng không phải là diễm hỏa, mà là một loại hỏa diễm đặc thù. Bóng đen bị thiêu đốt, ngay cả một phần ngàn hô hấp cũng không tới đã hoàn toàn bị đốt trụi, cái gì cũng không có lưu lại.
- Đáng hạ!
Nhìn mặt đất trống rỗng trước mắt, lại quét toàn bộ Nạp Vật thế giới, không còn nửa điểm dấu vết nào nữa, hai hàng lông mày của Nhiếp Vân nhíu chặt.
Bóng đen này quá đáng sợ, nếu như không phải đang ở Nạp Vật thế giới thì tuyệt đối hắn sẽ không dám tiếp xúc trực tiếp. Dù vậy, hắn vẫn không hỏi ra được cái gì. Đối phương tự thiêu rồi biến mất. Loại năng lực và quả quyết này lại khiến cho hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Nói là linh hồn thì không phải là linh hồn, nói là ý niệm thì không phải ý niệm. . . Đây rốt cuộc là vật gì?
- Nhìn dáng vẻ của thứ này, cũng không phải là Đan Thần Chúa Tể. Giống như hai người này có quan hệ hợp tác vậy.