Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ít trưởng lão ủng hộ Dương Ngạn thấy nhị vị trưởng lão hùng hồ dọa người như vậy, bọn hắn sợ triệt để đắc tội với Nhiếp gia cho nên hảo tâm khuyên bảo một tiếng.

- Đa tạ ý tốt của chư vị trưởng lão, ta tâm lĩnh.

Nghe thấy mấy trưởng lão này hảo tâm khuyên can, Nhiếp Vân cười một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, nói:

- chỉ bằng vào hai rác rưởi như các ngươi cũng muốn đuổi ta đi hay sao? Không phải đầu óc các ngươi ngập nước rồi đó chứ?

- Ngươi dám nói chúng ta là rác rưởi? Muốn chết.

Nghe thấy thiếu niên này nói vậy, sắc mặt Nhị trưởng lão lập tức xanh lên, trên trán có gân xanh nổi lên, hai mắt đỏ thẫm như là cẩu giận dữ.

- Nói ngươi là rác rưởi đã là cất nhắc ngươi rồi. Phải nói là một đống phân, ta khuyên ngươi bớt ở nơi này tỏa mùi hôi ngút trời đi, nhanh cút ra ngoài, bằng không một khi động thủ nhất định sẽ biến thành người chết.

Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười nói.

- Biến thành người chết? Ta thấy người sẽ biến thành người chết là ngươi đó. Hôm nay tất cả mọi người đều nhìn rõ, tiểu tử này bất kính với ta, ta phải giáo huấn hắn, nếu không Dương gia chúng ta còn mặt mũi nào tồn tại nữa chứ?

Tuy rằng Nhị trưởng lão nổi giận nhưng vẫn còn kiêng kị Nhiếp Khiếu Thiên Khí Tông cảnh, cho nên hắn rống lớn một câu, sau khi khoác lên tấm da hổ đại nghĩa rồi mới động thủ.

- Ngươi bớt nói nhảm đi.

Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu, thân thể nhoáng một cái, đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang đột ngột xuất hiện trước mặt Nhị trưởng lão.

- Cái gì?

Nhị trưởng lão này không ngờ Nhiếp Vân lại có tốc độ nhanh như vậy, sắc mặt hắn thoáng cái biến đổi, hai tay mạnh mẽ đẩy về phía trước, lực lượng hùng hậu tuôn thẳng về phía thân ảnh trước mặt.

- Gục xuống đi.

Đối mặt với công kích, Nhiếp Vân không có ý tránh né mà chỉ khẽ vươn tay, lực lượng Binh Giáp cảnh sơ kỳ đỉnh phong không hề giữ lại, lập tức tuôn ra.

Phịch phịch.

Nhị trưởng lão bổ nhào, nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt như là quả cà bị đun sôi vậy, màu đỏ tím, cả người nằm trên mặt đất như là một con chó đang thương đang kẹp lại cái đuôi của mình.



- Dám động thủ với trưởng lão Dương gia ở Nghị sự điện của Dương gia chúng ta, ngươi làm càn.

Đại trưởng lão không ngờ tới thiếu niên này lại một tay đánh cho Nhị trưởng lão nằm trên mặt đất, hắn tức giận quát lớn.

- làm càn? Đầu ngươi vô nước rồi sao? Muốn động thủ thì cứ động thủ là được, đừng có nói những lời giữ thể diện cho mình như vậy.

Nhiếp Vân lắc đầu.

- Ngươi... Được. Được. Ngươi đã muốn chết thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt. Nói cho ngươi biết, mỗi một cấp bậc trong Binh Giáp cảnh đều giống như trên trời dưới đất, không biết có kỳ ngộ gì mà dám hung hăng càn quấy ở đây, ngươi cũng nằm xuống cho ta.

Đại trưởng lão triệt để bị chọc giận, hai tay mang theo chân khí cường đại như là cự long, xé rách không khí đánh về phía đầu Nhiếp Vân.

- Được rồi, ngươi cũng nằm xuống đi thôi.

Hừ nhẹ một tiếng, Nhiếp Vân đánh ra một quyền, chân khí ngập trời lập tức tiêu tán. Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão lập tức nằm gần nhau, song song, như là chó nhà có tang vậy.

- các ngươi đã không muốn nghe theo tộc trưởng ước thúc, như vậy hôm nay ta phế đi các ngươi, bớt đi hai con sâu làm rầu nồi canh Dương gia.

Đánh hai người này gục xuống, Nhiếp Vân cũng không làm gì khác, bàn tay duỗi ra, lập tức vỗ vào trên khí hải của hai người một cái.

Răng rắc. Răng rắc.

Hai tiếng giòn vang rất lớn vang vọng, khí hải của hai vị trưởng lão lập tức sụp đổ, một thân tu vi hóa thành nước chảy.

- Ah... Lực lượng của ta. Thực lực của ta.

- Ta không cam lòng.

Khí hải bị phá, hai người Đại trưởng lão không thể tin đây là sự thật, cả hai kêu thảm thiết, thanh âm như là chim quyên vậy.

- Dương Ngạn tộc trưởng, hai phế vật này ta đã giúp ngươi xử lý, muốn giết hay là nhốt trong ngục vĩnh viễn không thả tùy ngươi quyết định.

Nếu như hai người này là trưởng lão Nhiếp gia thì Nhiếp Vân đã không chút lưu tình chém giết. Thế nhưng dù sao hiện tại cũng đang ở Dương gia, hắn không thể làm quá tuyệt.

- giết, nhốt trong lao ngục vĩnh viễn không thả sao?

Nghe thấy thiếu niên này tùy ý nói như vậy, vừa mới ra tay đã hủy tu vi hai trưởng lão Binh Giáp cảnh, khóe miệng của tất cả mọi người trong đại sảnh co giật. Trong lúc nhất thời yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.



Quá ác.

- Được rồi, người đâu, mang hai gia hỏa không biết tốt xấu này lên Hình pháp đài treo thị chúng. Sau ba ngày ba đêm sẽ lăng trì xử tử.

Dương Ngạn tiếp xúc với Nhiếp Vân đã lâu cho nên cũng biết khi ra tay thì không nên do dự, như vậy sẽ tạo thành phiền toái sau này. Hắn lập tức khoát tay, quá.

- Treo thị chúng, lăng trì xử tử?

Nghe thấy tộc trưởng sắp xếp như vậy, mọi người càng run rẩy, bề ngoài dường như... dường như tộc trưởng của bọn hắn còn ác hơn a.

Trong lúc nhất thời những người một lòng với hai người Đại trưởng lão, muốn xuất đầu thay bọn hắn lặng lẽ lui xuống, sợ bị liên lụy tới bản thân mình thì thảm.

- Đúng rồi, vừa rồi vừa nói tới việc cho Nhiếp Vân thiếu gia mượn Huyết Long chiến giáp, không biết các vị trưởng lão thấy thế nào?

Thấy lập uy thành công, có thể tưởng tượng sau này trong gia tộc càng một lòng, dễ quản lý, trong lòng Dương Ngạn âm thầm thỏa mãn, tiếp tục hỏi.

- Mượn.

Tất cả trưởng lão trăm miệng một lời.

Có thể không mượn sao? Chúng ta còn chưa sống đủ a...


Rất nhanh Nhiếp Vân đã cầm Huyết Long chiến giáp trong tay. Sau khi xem qua quả nhiên không tệ, trên khải giáp màu vàng nhạt có đường vân màu đỏ giống như cự long, tùy thời đều có thể bay lên cao. Lân phiến chằng chịt bao phủ toàn bộ khải giáp, dường như có thể ngăn cản tất cả công kích ở bên ngoài vậy.


- Không tệ, có thứ này cho dù Lạc Khuynh Thành gặp phải cường giả Khí Tông đỉnh đánh lén cũng không có việc gì.


Dùng chân khí vận chuyển một vòng trên chiến giáp, phát hiện ra lực phòng ngự kinh người của nó, hai mắt Nhiếp Vân sáng ngời.


- Nhiếp Vân, ngươi muốn đi làm gì vậy? Mang ta theo với.


Đang định thu Huyết Long chiến giáp vào nạp vật đan điền thì hắn đã nhìn thấy Dương Ngạn mang theo vẻ mặt sốt ruột đi tới.


- Mang theo ngươi? Được rồi, nơi này tương đối nguy hiểm, ngươi vẫn không nên đi theo thì hơn.


Hiện tại Dương Ngạn chỉ là xuất thể cảnh đỉnh phong, cho dù phối hợp với Liệt Diễm phủ và Xi Tiêu thần phủ, tối đa cũng chỉ có thể chiến đấu với Thành Cương cảnh trung kỳ. Loại thực lực này nếu như đi vào Lạc Khúc mộ, không có tác dụng quá lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK