Bất quá, Phòng Ngự sư tấn cấp, đối với hắn mà nói là chuyện tốt, Phòng Ngự đan điền có được hình thái thứ ba, hoàn toàn có thể ngăn cản cường giả Phá Không Cảnh đỉnh phong công kích. Như vậy cho dù có gặp lại Vũ Huân trưởng lão, đứng nguyên tại chỗ mặc hắn công kích thì cũng sẽ không bị thương.
Loại năng lực này quả thực là nghịch thiên, đối phương công kích như thế nào thì mình cũng không có việc gì. Mà bản thân lại có thể điên cuồng thi triển các loại tuyệt chiêu đối phó. Như vậy cho dù thực lực đối phương có mạng hơn nữa chỉ sợ cũng phải phiền muộn tới mức phun máu!
- Phòng ngự cường đại như thế, lại phối hợp với Tam Nguyên Kim Cương ba, rất là đáng sợ!
Thi triển Tam Nguyên Kim Cương ba ra sẽ chậm trễ không ít thời gian, có lực phòng ngự làm giảm xóc, đây quả thực là tuyệt phối.
- Thu!
Luyện thành Tam Nguyên Kim Cương ba, Nhiếp Vân tiện tay chộp một trảo, thu Phong Ma Thanh Long Kích vào trong đan điền, tiếp tục bay về phía trước.
Tu luyện Tam Nguyên Kim Cương ba đã làm trễ nãi không ít thời gian, phải nắm chắc thời gian tìm kiếm bảo bối có thể làm cho Pháp quyết vô danh tấn cấp a.
Vì bảo vật Nhiếp Vân tăng tốc bay về phía trước, không có dừng lại.
Thời gian ba ngày nói dài thì rất dài, nói nhanh cũng nhanh tới mức không hợp thói thường. Nhiếp Vân còn không có triệt để đi dạo xong toàn bộ Tàng Bảo Các thì thời gian cũng đã tới.
Trong ba ngày, tuy rằng di chuyển rất nhiều nơi, kết quả lại làm cho hắn vô cùng thất vọng. Toàn bộ Tàng Bảo Các của Hóa Vân tông không ngờ tới một kiện bảo vật có thể làm cho Pháp quyết vô danh vận chuyển cũng không có!
- Không được thì nói với Hạ Tuyền một chút, xin thêm vài ngày, cẩn thận tìm một chút.
Có chút thất vọng, Nhiếp Vân đang định nói với Hạ Tuyền vài câu. Tìm kiếm trong Tàng bảo khố thêm vài ngày. Cẩn thận tìm kiếm một phen có lẽ có thu hoạch. Đột nhiên bàn tay vung vẩy, một ngọc bài đưa tin xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
- Vân Huyên xuất hiện, mau trở về!
Chỉ có năm chữ, vô cùng đơn giản, nhưng mà chỉ nhìn thoáng qua thì trong lòng Nhiếp Vân đã có một cổ sát ý chảy xuôi.
Người đưa tin chính là Hồng Y trưởng lão của Kiếm Thần tông. Không ngờ Vân Huyên lại trở về Kiếm Thần tông, nhất định đã mang theo thủ đoạn tất thắng, xem ra hắn phải mau chóng trở về chiếu cố nàng rồi!
Sưu!
Lúc này hắn không còn tâm tình đi tìm đồ nữa, tiện tay vẽ một cái, không biết vượt qua bao nhiêu dặm mà lập tức trở lại nơi ba ngày trước tách ra với Vũ Huân trưởng lão.
Lúc này Võ Huân trưởng lão đã sớm chờ đợi bên này, hai người Cảnh Hồng, Lưu Tế cũng đã tới.
- Tốt rồi, chúng ta đi ra ngoài đi!
Thấy hắn đã đến, Vũ Huân trưởng lão nở nụ cười, xé rách không gian mang ba người đi ra khỏiTàng Bảo Các.
- Ta có việc gấp phải rời khỏi tông môn một chuyến, kính xin Vũ Huân trưởng lão thứ lỗi!
Ra khỏi Tàng Bảo Các, Nhiếp Vân cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng một câu.
- Đi ra ngoài? Được!
Vũ Huân trưởng lão nhớ kĩ lời nói của Hạ Tuyền cho nên cũng không ngăn cản mà chỉ gật gật đầu.
- Đa tạ!
Nhiếp Vân cảm kích gật đầu, thân ảnh lóe lên, trong mấy tức đã ra khỏi Thiên ngoại thiên.
Một lần nữa trở lại Phù Thiên đại lục, bàn tay xé rách không gian, mục tiêu trực chỉ phương hướng Kiếm Thần tông.
Khi tới hắn phải ngồi Truyền Tống Trận hơn mười ngày mới tới đây được. Hiện tại tu vi tấn cấp, bằng vào lực lượng xé rách không gian tiến lên, tốc độ cực nhanh, không đến một giờ, đã nhìn thấy sơn môn nguy nga cao lớn của Kiếm Thần tông xuất hiện ở trước mặt.
- Khung Thiên Tử Tiêu đại trận? Thật sự là thủ bút lớn a.
Đáp xuống trước mặt sơn môn, nhìn một vòng, hai mắt Nhiếp Vân híp lại.
Chỉ thấy chung quanh sơn môn Kiếm Thần tông bị người ta dùng thủ pháp bố trí ra Khung Thiên Tử Tiêu đại trận. Vắt ngang vạn dặm, linh khí nồng đậm, dày đặc nhộn nhạo không ngừng. Đem trọn tông môn bao phủ vào bên trong.
Khung Thiên Tử Tiêu đại trận, tuy rằng so ra kém đại trận hộ tông của Kiếm Thần tông. Thế nhưng cũng không yếu, một khi hoàn toàn vận chuyển, một khi cường giả Nạp Hư cảnh đụng vào, sẽ kích động, tạo ra năng lượng rung động, phát ra công kích tuyệt sát, uy mãnh vô cùng.
Cho dù không thể đánh chết cường giả Nạp Hư cảnh, thế nhưng chỉ cần khiến cho trận pháp tạo thành phản ứng dây chuyền, người chủ trì trận pháp sẽ phát giác ra. Triệt để vây khốn người nọ.
Ở chung quanh Kiếm Thần tông tốn một cái giá lớn bố trí ra loại trận pháp này, xem ra đối phương sợ có cá lọt lưới đào tẩu. Hoặc là căn bản muốn đối phó với hắn!
Hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Vân bay thẳng về phía sơn môn.
- Người nào?
Thân thể vừa mới va chạm với trận pháp thì đã vang vọng tiếng nổ, bốn đệ tử mặc lam bào xuất hiện.
- Trọng địa Kiếm Thần tông, không được xông loạn.
- Không không cần biết ngươi là ai, lập tức trở về cho ta.
Toàn bộ bốn người tay đều cầm trường kiếm, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân. Dường như chỉ cần hắn dám xông vào thì họ sẽ lập tức động thủ, không lưu tình chút nào.
Bốn đệ tử này đều có thực lực Thiên Kiều Cảnh, trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm chỉ sợ cũng coi như là gần top đầu. Chỉ có điều thời gian Nhiếp Vân ở tỏng Kiếm Thần tông không dài cho nên bọn họ cũng không nhận ra.
- Hừ!
Nhiếp Vân biết bên ngoài tông môn đều bị người ta bố trí đại trận, nhất định là nguy cơ vô cùng. Hắn cũng lười được nói nhảm, bàn tay lật một phen, một cái ngọc ấn đã xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Chưởng giáo ấn!
Hiện tại nói gì cũng vô dụng, thứ này là thứ có thể đại biểu thân phận nhất.
- Chưởng giáo ấn?
Nhìn thấy ngọc ấn, bốn đệ tử chấn động, từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ kinh ngạc. Bất quá, bọn hắn cũng không trực tiếp tránh ra mà trong ánh mắt mang theo vẻ quỷ dị, dường như đang tiến hành trao đổi nào đó trong tối.
- Hừ, chưởng giáo ấn này của ngươi chúng ta cũng không xác định có phải là thật hay không, hiện tại người giả mạo rất nhiều a!
Người đệ tử dẫn đầu cao giọng nói.
- Không xác định là thật?
Ngữ khí của Nhiếp Vân thoáng cái trở nên rét lạnh.
Cho dù chưởng giáo ấn không có bị luyện hóa, nhưng mà trong đó ẩn chứa nội tình và lực lượng tông môn. Cũng không phải là thứ mà bất luận pháp bảo nào có thể bắt chước được. Bên trong ký thác toàn bộ tinh thần và tín ngưỡng của tông môn. Chỉ cần không có ý đồ, liếc mắt là có thể nhận ra. Tên đệ tử này lại còn nói không xác định được là thật. Đủ để thấy được bốn người này hẳn không phải là đệ tử Kiếm Thần tông.
Loại năng lực này quả thực là nghịch thiên, đối phương công kích như thế nào thì mình cũng không có việc gì. Mà bản thân lại có thể điên cuồng thi triển các loại tuyệt chiêu đối phó. Như vậy cho dù thực lực đối phương có mạng hơn nữa chỉ sợ cũng phải phiền muộn tới mức phun máu!
- Phòng ngự cường đại như thế, lại phối hợp với Tam Nguyên Kim Cương ba, rất là đáng sợ!
Thi triển Tam Nguyên Kim Cương ba ra sẽ chậm trễ không ít thời gian, có lực phòng ngự làm giảm xóc, đây quả thực là tuyệt phối.
- Thu!
Luyện thành Tam Nguyên Kim Cương ba, Nhiếp Vân tiện tay chộp một trảo, thu Phong Ma Thanh Long Kích vào trong đan điền, tiếp tục bay về phía trước.
Tu luyện Tam Nguyên Kim Cương ba đã làm trễ nãi không ít thời gian, phải nắm chắc thời gian tìm kiếm bảo bối có thể làm cho Pháp quyết vô danh tấn cấp a.
Vì bảo vật Nhiếp Vân tăng tốc bay về phía trước, không có dừng lại.
Thời gian ba ngày nói dài thì rất dài, nói nhanh cũng nhanh tới mức không hợp thói thường. Nhiếp Vân còn không có triệt để đi dạo xong toàn bộ Tàng Bảo Các thì thời gian cũng đã tới.
Trong ba ngày, tuy rằng di chuyển rất nhiều nơi, kết quả lại làm cho hắn vô cùng thất vọng. Toàn bộ Tàng Bảo Các của Hóa Vân tông không ngờ tới một kiện bảo vật có thể làm cho Pháp quyết vô danh vận chuyển cũng không có!
- Không được thì nói với Hạ Tuyền một chút, xin thêm vài ngày, cẩn thận tìm một chút.
Có chút thất vọng, Nhiếp Vân đang định nói với Hạ Tuyền vài câu. Tìm kiếm trong Tàng bảo khố thêm vài ngày. Cẩn thận tìm kiếm một phen có lẽ có thu hoạch. Đột nhiên bàn tay vung vẩy, một ngọc bài đưa tin xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
- Vân Huyên xuất hiện, mau trở về!
Chỉ có năm chữ, vô cùng đơn giản, nhưng mà chỉ nhìn thoáng qua thì trong lòng Nhiếp Vân đã có một cổ sát ý chảy xuôi.
Người đưa tin chính là Hồng Y trưởng lão của Kiếm Thần tông. Không ngờ Vân Huyên lại trở về Kiếm Thần tông, nhất định đã mang theo thủ đoạn tất thắng, xem ra hắn phải mau chóng trở về chiếu cố nàng rồi!
Sưu!
Lúc này hắn không còn tâm tình đi tìm đồ nữa, tiện tay vẽ một cái, không biết vượt qua bao nhiêu dặm mà lập tức trở lại nơi ba ngày trước tách ra với Vũ Huân trưởng lão.
Lúc này Võ Huân trưởng lão đã sớm chờ đợi bên này, hai người Cảnh Hồng, Lưu Tế cũng đã tới.
- Tốt rồi, chúng ta đi ra ngoài đi!
Thấy hắn đã đến, Vũ Huân trưởng lão nở nụ cười, xé rách không gian mang ba người đi ra khỏiTàng Bảo Các.
- Ta có việc gấp phải rời khỏi tông môn một chuyến, kính xin Vũ Huân trưởng lão thứ lỗi!
Ra khỏi Tàng Bảo Các, Nhiếp Vân cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng một câu.
- Đi ra ngoài? Được!
Vũ Huân trưởng lão nhớ kĩ lời nói của Hạ Tuyền cho nên cũng không ngăn cản mà chỉ gật gật đầu.
- Đa tạ!
Nhiếp Vân cảm kích gật đầu, thân ảnh lóe lên, trong mấy tức đã ra khỏi Thiên ngoại thiên.
Một lần nữa trở lại Phù Thiên đại lục, bàn tay xé rách không gian, mục tiêu trực chỉ phương hướng Kiếm Thần tông.
Khi tới hắn phải ngồi Truyền Tống Trận hơn mười ngày mới tới đây được. Hiện tại tu vi tấn cấp, bằng vào lực lượng xé rách không gian tiến lên, tốc độ cực nhanh, không đến một giờ, đã nhìn thấy sơn môn nguy nga cao lớn của Kiếm Thần tông xuất hiện ở trước mặt.
- Khung Thiên Tử Tiêu đại trận? Thật sự là thủ bút lớn a.
Đáp xuống trước mặt sơn môn, nhìn một vòng, hai mắt Nhiếp Vân híp lại.
Chỉ thấy chung quanh sơn môn Kiếm Thần tông bị người ta dùng thủ pháp bố trí ra Khung Thiên Tử Tiêu đại trận. Vắt ngang vạn dặm, linh khí nồng đậm, dày đặc nhộn nhạo không ngừng. Đem trọn tông môn bao phủ vào bên trong.
Khung Thiên Tử Tiêu đại trận, tuy rằng so ra kém đại trận hộ tông của Kiếm Thần tông. Thế nhưng cũng không yếu, một khi hoàn toàn vận chuyển, một khi cường giả Nạp Hư cảnh đụng vào, sẽ kích động, tạo ra năng lượng rung động, phát ra công kích tuyệt sát, uy mãnh vô cùng.
Cho dù không thể đánh chết cường giả Nạp Hư cảnh, thế nhưng chỉ cần khiến cho trận pháp tạo thành phản ứng dây chuyền, người chủ trì trận pháp sẽ phát giác ra. Triệt để vây khốn người nọ.
Ở chung quanh Kiếm Thần tông tốn một cái giá lớn bố trí ra loại trận pháp này, xem ra đối phương sợ có cá lọt lưới đào tẩu. Hoặc là căn bản muốn đối phó với hắn!
Hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Vân bay thẳng về phía sơn môn.
- Người nào?
Thân thể vừa mới va chạm với trận pháp thì đã vang vọng tiếng nổ, bốn đệ tử mặc lam bào xuất hiện.
- Trọng địa Kiếm Thần tông, không được xông loạn.
- Không không cần biết ngươi là ai, lập tức trở về cho ta.
Toàn bộ bốn người tay đều cầm trường kiếm, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân. Dường như chỉ cần hắn dám xông vào thì họ sẽ lập tức động thủ, không lưu tình chút nào.
Bốn đệ tử này đều có thực lực Thiên Kiều Cảnh, trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm chỉ sợ cũng coi như là gần top đầu. Chỉ có điều thời gian Nhiếp Vân ở tỏng Kiếm Thần tông không dài cho nên bọn họ cũng không nhận ra.
- Hừ!
Nhiếp Vân biết bên ngoài tông môn đều bị người ta bố trí đại trận, nhất định là nguy cơ vô cùng. Hắn cũng lười được nói nhảm, bàn tay lật một phen, một cái ngọc ấn đã xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Chưởng giáo ấn!
Hiện tại nói gì cũng vô dụng, thứ này là thứ có thể đại biểu thân phận nhất.
- Chưởng giáo ấn?
Nhìn thấy ngọc ấn, bốn đệ tử chấn động, từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ kinh ngạc. Bất quá, bọn hắn cũng không trực tiếp tránh ra mà trong ánh mắt mang theo vẻ quỷ dị, dường như đang tiến hành trao đổi nào đó trong tối.
- Hừ, chưởng giáo ấn này của ngươi chúng ta cũng không xác định có phải là thật hay không, hiện tại người giả mạo rất nhiều a!
Người đệ tử dẫn đầu cao giọng nói.
- Không xác định là thật?
Ngữ khí của Nhiếp Vân thoáng cái trở nên rét lạnh.
Cho dù chưởng giáo ấn không có bị luyện hóa, nhưng mà trong đó ẩn chứa nội tình và lực lượng tông môn. Cũng không phải là thứ mà bất luận pháp bảo nào có thể bắt chước được. Bên trong ký thác toàn bộ tinh thần và tín ngưỡng của tông môn. Chỉ cần không có ý đồ, liếc mắt là có thể nhận ra. Tên đệ tử này lại còn nói không xác định được là thật. Đủ để thấy được bốn người này hẳn không phải là đệ tử Kiếm Thần tông.