Hừ!
Diệp lão gia tử Diệp Huyền nhìn thấy Nhiếp Vân nói hai câu lại bị Nhĩ Ngọc vương tử dùng loại lý do này ngăn cản, khóe miệng của hắn cong lên.
Vừa rồi bởi vì tiểu tử này nên hắn ăn thiệt thòi lớn, cũng mất mặt xấu hổ, vào lúc này nhìn thấy hắn như vậy cho nên càng thoải mái không nói thành lời.
- Nhiếp huynh...
Diệp Đào cũng hiểu suy nghĩ của đối phương, sợ Nhiếp Vân náo xảy ra chuyện nên vội vàng kéo hắn.
- Ha ha, lỗ tai vương tử không nghe rõ, việc này cũng không có biện pháp!
Nhìn thấy động tác của hắn và mọi người cười lớn, Nhiếp Vân cũng không tức giận, hắn cười lạnh một tiếng.
- Ngươi hiểu là tốt rồi.
Nghe hắn nói như vậy, Diệp Đào cho rằng hắn chịu thua nên thở ra một hơi.
- Nhĩ Ngọc vương tử, ta nói đây là vị trí của ta, thỉnh tránh ra, ngươi nghe không được có phải không?
Không để ý tới Diệp Đào, Nhiếp Vân cười hỏi.
- Tại sao ngươi không nói nên lời nào? Ta thật không nghe rõ.
Nhĩ Ngọc vương tử nói khí thế hùng hồn.
- Ah, ngươi chính là loại ngu xuẩn!
Nhiếp Vân tươi cười lên tiếng.
- Ự...c?
Lời của Nhiếp Vân nói không nhỏ, hơn nữa còn là cười nói nên mọi người sững sờ.
Gia hỏa này có đầu óc không, trực tiếp mắng Nhĩ Ngọc vương tử là loại ngu xuẩn?
- Ngươi nói cái gì?
Người khác ngạc nhiên, Nhĩ Ngọc vương tử cũng sửng sờ, lập tức nổi giận.
Hắn thân phận gì?
Con trai độc nhất của đệ nhất vương gia trong tám vương, đối phương thân phận gì, một tiểu nhân vật y quán tmà thôi, không ngờ dám trực tiếp mắng hắn là ngu xuẩn, quả thực cả gan làm loạn, muốn chết!
- Ta nói ngươi là loại ngu xuẩn ah, chẳng lẻ không đúng sao?
Nhiếp Vân không có bởi vì đối phương tức giận mà sợ hãi, tiếp tục cười nói.
- Ngươi... Muốn chết!
Nhĩ Ngọc vương tử có cảm giác nổ tung, vừa rồi còn cho rằng nghe lầm, bây giờ đối còn dám lặp lại lần nữa, hắn còn không nghe thì hắn quá ngu xuẩn rồi.
Trong người bộc phát khí tức cường đại, hai mắt đỏ thẫm, hắn tùy thời sẽ ra tay.
- Ách? Không phải lỗ tai của ngươi không nghe được sao? Hiện tại kích động cái gì?
Nhìn thấy thực lực đối phương áp bách, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, nơi này là phủ đệ Đế Quân, hơn nữa còn là thọ yến, cho hắn thêm ba lá gan cũng không dám ra tay.
Nếu quả thật dám ra tay, không cần chính mình đánh trả, nhất định sẽ có người ném hắn ra ngoài.
Thân phận vương tử trong mắt người thường là đáng sợ nhưng trong mắt cường giả Đại Đế lại không tính là gì cả.
- Ta...
Nhĩ Ngọc vương tử tràn đầy sát cơ, sắc mặt hắn khó coi, muốn động tay nhưng không biết dùng lý do gì.
Lúc trước hắn nói lỗ tai có vấn đề nên không nghe rõ, bây giờ người ta mắng hắn một câu liền nghe thấy, như vậy không phải thừa nhận hắn giả vờ?
- Đế Quân đại nhân tự mình phát thiệp mời cho ta, cũng cho ta chỗ ngồi trong đại điện, ngươi không quan tâm ngồi lên, ngươi cảm thấy Đại Đế không phân phối chỗ ngồi cho ngươi nên trong nội tâm ủy khuất hay cảm thấy Đại Đế làm việc bất công, làm việc thiếu tôn trọng ngươi?
Thấy đối phương không biết trả lời như thế nào, Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, khí chất của hắn mang theo lực áp bách.
Hắn vừa nói như thế trực tiếp dính đến Đại Đế, nói Đại Đế làm việc bất công... Cho Nhĩ Ngọc vương tử mười lá gan cũng không dám ah!
Đừng nói Nhĩ Ngọc vương tử, ngay cả phụ thân Trấn Bắc vương của hắn cũng không dám nói như vậy.
- Nếu đã an bài chỗ ngồi, tất nhiên đạt được Nguyên Dương Đế Quân cho phép, ngươi tùy ý làm bậy phá hư quy định, có phải cảm thấy mình không cần quan tâm quy của của Đế Quân, cảm thấy hắn làm không đúng?
Không để cho hắn thời gian thở dốc, Nhiếp Vân tiếp tục nói.
- Không phải...
Trên đầu Nhĩ Ngọc vương tử đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng thèm ngó tới quy tắc do Đế Quân định ra... Một khi truyền đi, đây không phải muốn mạng người sao?
- Lui một bước mà nói, cho dù ngươi không thèm ngó tới quy định của Đế Quân đại nhân, nơi này có nhiều trưởng giả như thế, nhiều vương tử cũng phải đứng không có ngồi xuống, mà ngươi ngồi vào chỗ không thể ngồi, có phải ngươi cảm thấy tất cả mọi người đều kém ngươi? Coi rẻ mười hai công tước và bảy vương gia khác?
Nhiếp Vân lại tiến lên một bước và áp bách.
- Ta... Ta không có coi rẻ!
Nhĩ Ngọc vương tử run rẩy.
- Có thiếp mời mới ngồi xuống, đây là quy củ, nhiều vương gia, nhiều công tước đều phải tuân thủ nghiêm chỉnh, ngươi thân là vương tử lại không tuân thủ, có phải cảm thấy quy củ của hoàng triều nên hủy bỏ vì ngươi không, là ngươi đang ngồi cao hơn mọi người?
Nhiếp Vân tiếp tục nói.
- Ta...
Sắc mặt Nhĩ Ngọc vương tử trắng bệch, suýt nữa hắn khóc thét lên.
Chửng phải chỗ ngồi sao? Tại sao lại...
Nhiếp Vân liên tục hỏi như mũi tên đâm vào tim hắn, từng câu không nghỉ, mỗi một câu muốn làm lớn chuyện, đừng nói Nhĩ Ngọc vương tử sợ hãi, ngay cả người khác cũng phải đưa mắt nhìn nhau và không nói nên lời.
Trong nội tâm muốn phản bác nhưng cảm thấy đối phương không có sai lầm.
Vẻ ngoài xem như chuyện nhỏ chiếm chỗ ngồi, cẩn thận cân nhắc là Nhĩ Ngọc vương tử không tuân thủ quy củ, phá hư quy tắc, coi rẻ tôn nghiêm của Nguyên Dương Đế Quân!
Chuyện này thật muốn náo lớn, Đế Quân giận dữ... Trấn Bắc vương cũng không xong.
- Tiểu tử này... Không đơn giản ah!
- Khó trách Đế Quân đại nhân có thể phát thiếp mời cho hắn, là Đế Quân có ánh mắt nhìn xa.
Nội tâm tất cả mọi người đồng thời có suy nghĩ như thế.
Đối mặt một vương tử, trong thời gian ngắn có thể suy nghĩ những chuyện này, thiếu niên này nhìn thì tuổi không lớn nhưng có trí tuệ và phách lực vượt xa người thường.
Dù sao đối mặt với vương tử tức giận chính diện, không phải người bình thường có đảm lượng như thế.
- Ngươi... Ngươi...
Nhĩ Ngọc vương tử tức muốn nổ phổi.
Liên tục bị đối phương chụp mũ làm hắn ngây ngốc, không biết trả lời như thế nào, hiện tại nghĩ tới những chuyện ẩn sâu trong đó, lúc này hắn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Hắn đường đường vương tử bị một phàm phu tục tử bức thành như vậy, thật sự quá tổn thương danh dự!
Nghĩ vậy hắn nói:
- Ít ở đây khua môi múa mép như lò xo, công nhiên nghi vấn vương tử chính là dĩ hạ phạm thượng, có tin ta lập tức giết ngươi tại chỗ hay không?
- Ah? Giết ta? Vương tử còn muốn động thủ đánh chết khách nhân được Đế Quân đại nhân tự mình phát thiếp mời? Thực có can đảm động thủ, vậy thì động đi, không động chính là đồ ngu xuẩn!