Vừa rồi người đột nhiên nhảy lên từ mặt đất là Tiểu Phong. Tiểu Phong sau khi hấp thu tinh thạch Kim Quang Phong lôi thú và có vô số bảo bối của Nhiếp Vân cung ứng, chẳng những đạt tới Hạp Hư cảnh đỉnh phong mà càng đột phá gông cùm, tiến thêm một bước đạt tới bán bộ Phá Không cảnh.
Thực lực như vậy so với Kim Quang Phong Lôi thú trước đó còn mạnh hơn một tia.
Vừa rồi Nhiếp Vân cho nó một đạo Địa hành chi khí, để cho nó ẩn giấu dưới mặt đất, xuất kỳ bất ý, một chiêu đánh hai người Tiêu Lăng bị trọng thương.
Nếu không phải như vậy, bằng vào thủ đoạn bảo vệ tính mạng của hai người tiêu Lăng, Cát Hoan, muốn đơn giản xóa bỏ nhuệ khí của bọn chúng quả thực không đơn giản.
Lăng Tiêu đỉnh, Hóa Vân tông huy hoàng khí thế.
Lúc này có một lão giả đang khoanh chân ngồi ở trong đại điện, hai mắt đóng chặt, trên người không ngừn có quang mang lờ mờ, quang mang thời gian lập lòe, phụ trợ cho hắn càng thêm siêu thoát ngoại vật, thực lực phi phàm.
- Võ Huân sư huynh, lần này trong đám đệ tử mới nhập môn dường như lại có một hạt giống tốt!
Đột nhiên, bên ngoài điện lại có một vị lão giả đi đến, còn chưa đi tới đến trước mặt thì đã vừa cười vừa nói.
- Hạt giống tốt? Chẳng lẽ là Võ Đạo sư?
Lão giả gọi là Võ Huân ngừng lại, sau đó mở miệng thôn phệ sạch sẽ khí tức chung quanh, sau đó lại mở miệng hỏi.
- Võ Đạo sư? Võ Đạo sư là thiên phú đặc thù bài danh top mười nào có dễ tìm được như vậy chứ? Là một vị Thuần Thú sư!
Người đến kẽ cười rồi lắc đầu, nói.
- Thuần Thú sư? Thuần Thú sư có cái gì mà hưng phấn chứ? Trước kia cũng không phải là chưa từng có qua!
Võ Huân lơ đễnh nói.
Thiên phú Thuần Thú sư bài danh cũng không gần phía trước, trong lịch sử của Hóa Vân tông cũng có số lượng không ít, cũng không tính là kỳ lạ quý hiếm gì.
- Ta cũng biết Thuần Thú sư không đáng để hưng phấn, nhưng mà ngươi đã quên đầu kia... Gần đây tính khí táo bạo vô cùng, có Thuần Thú sư có lẽ có thể câu thông một chút với hắn. Làm cho thời gian của chúng ta cũng tốt hơn một chút...
Người đến này nói.
- Nó? Ài, đúng a! Nó là tọa kỵ mà lão tổ năm đó để lại, tuy rằng tuổi thọ của yêu thú so với nhân loại dài hơn rất nhiều lần. Thế nhưng hiện tại có lẽ cũng không sai biệt lắm sắp tới giới hạn rồi. Tuổi thọ nhanh đã tới, đương nhiên phải tính khí táo bạo... Được rồi, bất kể như thế nào nó cũng là tồn tại có bối phận cao nhất trong Hóa Vân tông chúng ta trước mắt, có chuyện gì theo là được rồi, không nên chọc vào nó. Nếu như để cho nó biết rõ chúng ta đi tìm Thuần Thú sư, nhất định sẽ không có quả ngon để ăn a.
Võ Huân suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói ra.
- Ách... Cũng đúng, bất quá, ta chỉ sợ nó sẽ đại náo thi đấu Phá Không tiềm lực bảng một tháng sau a!
Người đến do dự một chút rồi nói:
- Trước đó nó đã náo loạn tam giới rồi, tuy rằng không có tạo ra sơ suất quá lớn. Bất quá dựa theo tính tình của nó càng ngày càng táo bạo, ta sợ chúng ta cũng không thể cản được nó..
- Phòng bị sớm một chút đi... Ài, đúng rồi, Thuần Thú sư mà trước đó ngươi nói thực lực như thế nào, làm sao ngươi lại biết hắn là Thuần Thú sư chứ?
Võ Huân hỏi.
- Người đệ tử này hung hăng càn quấy vô cùng, tạo ra chuyện không nhỏ...
Người này cười khổ một tiếng rồi đem mọi chuyện nói qua một lần.
- Gọt đệ tử lâu năm thành trường côn? Tiểu tử này quả thực đủ hung hăng càn quấy a. Bất quá, Hóa Vân tông ta tràn ngập bầu không khí Duy ngã độc tôn. Quả thực cũng nên sửa lại rồi, làm như vậy vừa vặn có thể khiến cho những đệ tử tự cho là đúng kia một lời cảnh tỉnh. Để cho bọn hắn càng thêm tỉnh táo hơn một ít! Không nên mỗi ngày đều tự cho là đúng!
Nghe thấy chuyện Nhiếp Vân hồ đồ, Võ Huân cười cười, cũng không thèm để ý mà nói tiếp:
- Hiện tại chưởng giáo và rất nhiều thái thượng trưởng lão của Hóa Vân tông chúng ta mất tích, Đông Tây Nam Bắc tứ đại trưởng lão lại thường xuyên không liên lạc được. Lúc này là thời buổi rối loạn, làm vậy cũng để cho bọn hắn hiểu rõ một ít, hiểu rõ đạo lý thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Đây cũng không phải là chuyện không tốt.
- Đúng, sư huynh nói đúng! Như vậy thì tốt. Đã không có chuyện gì khác thì ta sẽ không quấy rầy sư huynh tu luyện nữa. Ta đi xuống trước!
Người đến này cũng gật gật đầu, khẽ khom người rồi nói.
- Đi đi!
Võ Huân nói xong rồi lại lần nữa nhắm mắt lại. Tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện.
...
- Các ngươi nghen ói gì chưa? Đệ tử mới nhập môn thành lập một liên minh gọi là Phong Vân minh, minh chủ chính là Vân Phong kia!
- Ta đã sớm nghe nói qua rồi, hiện tại ta đang có ý định đi báo danh, nhìn xem có thể gia nhập hay không!
- Ngươi cũng muốn gia nhập sao? Ngươi chính là đệ tử lâu năm a. Gia nhập một cái liên minh do đệ tử mới nhập môn tạo thành, chuyện này...
- Chuyện này thì có cái gì cơ chứ? Tu luyện giả chúng ta tất cả đều dùng thực lực vi tôn. Người gọi là Vân Phong kia hiện tại lại có thể khiến cho Lăng Thiên minh và Huyễn Thương minh không dám nói một lời. Về sau nhất định sẽ còn lợi hại hơn, cho nên vẫn nên sớm gia nhập cho tốt. Một khi về sau cái liên minh này bành trướng, khi đó còn muốn gia nhập, chưa chắc người ta đã muốn a.
- Nói như vậy cũng có chút đạo lý. Được, ta cũng có ý định đi báo danh...
Phong Vân minh được thành lập, không thể nghi ngờ đã nhấc lên một cơn sóng to gió lớn trong toàn bộ đám đệ tử hạch tâm Hóa Vân tông.
Vô số người tận mắt nhìn thấy Nhiếp Vân đại triển hung uy, đánh cho Cát Hoan, Tiêu Lăng không còn mặt mũi. Cả đám đều hưng phấn chạy đến đây báo danh.
Đương nhiên, những chuyện này đều không có quan hệ gì với Nhiếp Vân, lúc này hắn đang trốn ở trong Tử Hoa Động Phủ, trùng kích Nạp Hư cảnh trung kỳ.
Khoanh chân ngồi dưới đất, đầu Nhiếp Vân đầy mồ hôi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, dường như toàn bộ lực lượng đều đang dùng vào đó.
- Khôi phục nguyên khí!
Chỉ trong chốc lát, Nhiếp Vân thấp giọng hô một tiếng, linh khí trong cơ thể vốn có chút mỏng manh lại lần nữa trở nên nồng đậm hơn.
- Xem ra muốn đột phá, quả thực cần có đủ kỳ ngộ. Chỉ riêng vùi đầu khổ luyện là không được...
Không biết qua bao lâu, Nhiếp Vân khẽ thở dài một tiếng rồi đứng dậy.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng Nạp Hư cảnh trung kỳ chỉ còn cách mình rất gần, tùy thời cũng có thể đột phá. Thế nhưng trong lòng lại có một cỗ trở ngại, lại khiến cho hắn không có cách nào thành công.
Thực lực như vậy so với Kim Quang Phong Lôi thú trước đó còn mạnh hơn một tia.
Vừa rồi Nhiếp Vân cho nó một đạo Địa hành chi khí, để cho nó ẩn giấu dưới mặt đất, xuất kỳ bất ý, một chiêu đánh hai người Tiêu Lăng bị trọng thương.
Nếu không phải như vậy, bằng vào thủ đoạn bảo vệ tính mạng của hai người tiêu Lăng, Cát Hoan, muốn đơn giản xóa bỏ nhuệ khí của bọn chúng quả thực không đơn giản.
Lăng Tiêu đỉnh, Hóa Vân tông huy hoàng khí thế.
Lúc này có một lão giả đang khoanh chân ngồi ở trong đại điện, hai mắt đóng chặt, trên người không ngừn có quang mang lờ mờ, quang mang thời gian lập lòe, phụ trợ cho hắn càng thêm siêu thoát ngoại vật, thực lực phi phàm.
- Võ Huân sư huynh, lần này trong đám đệ tử mới nhập môn dường như lại có một hạt giống tốt!
Đột nhiên, bên ngoài điện lại có một vị lão giả đi đến, còn chưa đi tới đến trước mặt thì đã vừa cười vừa nói.
- Hạt giống tốt? Chẳng lẽ là Võ Đạo sư?
Lão giả gọi là Võ Huân ngừng lại, sau đó mở miệng thôn phệ sạch sẽ khí tức chung quanh, sau đó lại mở miệng hỏi.
- Võ Đạo sư? Võ Đạo sư là thiên phú đặc thù bài danh top mười nào có dễ tìm được như vậy chứ? Là một vị Thuần Thú sư!
Người đến kẽ cười rồi lắc đầu, nói.
- Thuần Thú sư? Thuần Thú sư có cái gì mà hưng phấn chứ? Trước kia cũng không phải là chưa từng có qua!
Võ Huân lơ đễnh nói.
Thiên phú Thuần Thú sư bài danh cũng không gần phía trước, trong lịch sử của Hóa Vân tông cũng có số lượng không ít, cũng không tính là kỳ lạ quý hiếm gì.
- Ta cũng biết Thuần Thú sư không đáng để hưng phấn, nhưng mà ngươi đã quên đầu kia... Gần đây tính khí táo bạo vô cùng, có Thuần Thú sư có lẽ có thể câu thông một chút với hắn. Làm cho thời gian của chúng ta cũng tốt hơn một chút...
Người đến này nói.
- Nó? Ài, đúng a! Nó là tọa kỵ mà lão tổ năm đó để lại, tuy rằng tuổi thọ của yêu thú so với nhân loại dài hơn rất nhiều lần. Thế nhưng hiện tại có lẽ cũng không sai biệt lắm sắp tới giới hạn rồi. Tuổi thọ nhanh đã tới, đương nhiên phải tính khí táo bạo... Được rồi, bất kể như thế nào nó cũng là tồn tại có bối phận cao nhất trong Hóa Vân tông chúng ta trước mắt, có chuyện gì theo là được rồi, không nên chọc vào nó. Nếu như để cho nó biết rõ chúng ta đi tìm Thuần Thú sư, nhất định sẽ không có quả ngon để ăn a.
Võ Huân suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói ra.
- Ách... Cũng đúng, bất quá, ta chỉ sợ nó sẽ đại náo thi đấu Phá Không tiềm lực bảng một tháng sau a!
Người đến do dự một chút rồi nói:
- Trước đó nó đã náo loạn tam giới rồi, tuy rằng không có tạo ra sơ suất quá lớn. Bất quá dựa theo tính tình của nó càng ngày càng táo bạo, ta sợ chúng ta cũng không thể cản được nó..
- Phòng bị sớm một chút đi... Ài, đúng rồi, Thuần Thú sư mà trước đó ngươi nói thực lực như thế nào, làm sao ngươi lại biết hắn là Thuần Thú sư chứ?
Võ Huân hỏi.
- Người đệ tử này hung hăng càn quấy vô cùng, tạo ra chuyện không nhỏ...
Người này cười khổ một tiếng rồi đem mọi chuyện nói qua một lần.
- Gọt đệ tử lâu năm thành trường côn? Tiểu tử này quả thực đủ hung hăng càn quấy a. Bất quá, Hóa Vân tông ta tràn ngập bầu không khí Duy ngã độc tôn. Quả thực cũng nên sửa lại rồi, làm như vậy vừa vặn có thể khiến cho những đệ tử tự cho là đúng kia một lời cảnh tỉnh. Để cho bọn hắn càng thêm tỉnh táo hơn một ít! Không nên mỗi ngày đều tự cho là đúng!
Nghe thấy chuyện Nhiếp Vân hồ đồ, Võ Huân cười cười, cũng không thèm để ý mà nói tiếp:
- Hiện tại chưởng giáo và rất nhiều thái thượng trưởng lão của Hóa Vân tông chúng ta mất tích, Đông Tây Nam Bắc tứ đại trưởng lão lại thường xuyên không liên lạc được. Lúc này là thời buổi rối loạn, làm vậy cũng để cho bọn hắn hiểu rõ một ít, hiểu rõ đạo lý thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Đây cũng không phải là chuyện không tốt.
- Đúng, sư huynh nói đúng! Như vậy thì tốt. Đã không có chuyện gì khác thì ta sẽ không quấy rầy sư huynh tu luyện nữa. Ta đi xuống trước!
Người đến này cũng gật gật đầu, khẽ khom người rồi nói.
- Đi đi!
Võ Huân nói xong rồi lại lần nữa nhắm mắt lại. Tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện.
...
- Các ngươi nghen ói gì chưa? Đệ tử mới nhập môn thành lập một liên minh gọi là Phong Vân minh, minh chủ chính là Vân Phong kia!
- Ta đã sớm nghe nói qua rồi, hiện tại ta đang có ý định đi báo danh, nhìn xem có thể gia nhập hay không!
- Ngươi cũng muốn gia nhập sao? Ngươi chính là đệ tử lâu năm a. Gia nhập một cái liên minh do đệ tử mới nhập môn tạo thành, chuyện này...
- Chuyện này thì có cái gì cơ chứ? Tu luyện giả chúng ta tất cả đều dùng thực lực vi tôn. Người gọi là Vân Phong kia hiện tại lại có thể khiến cho Lăng Thiên minh và Huyễn Thương minh không dám nói một lời. Về sau nhất định sẽ còn lợi hại hơn, cho nên vẫn nên sớm gia nhập cho tốt. Một khi về sau cái liên minh này bành trướng, khi đó còn muốn gia nhập, chưa chắc người ta đã muốn a.
- Nói như vậy cũng có chút đạo lý. Được, ta cũng có ý định đi báo danh...
Phong Vân minh được thành lập, không thể nghi ngờ đã nhấc lên một cơn sóng to gió lớn trong toàn bộ đám đệ tử hạch tâm Hóa Vân tông.
Vô số người tận mắt nhìn thấy Nhiếp Vân đại triển hung uy, đánh cho Cát Hoan, Tiêu Lăng không còn mặt mũi. Cả đám đều hưng phấn chạy đến đây báo danh.
Đương nhiên, những chuyện này đều không có quan hệ gì với Nhiếp Vân, lúc này hắn đang trốn ở trong Tử Hoa Động Phủ, trùng kích Nạp Hư cảnh trung kỳ.
Khoanh chân ngồi dưới đất, đầu Nhiếp Vân đầy mồ hôi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, dường như toàn bộ lực lượng đều đang dùng vào đó.
- Khôi phục nguyên khí!
Chỉ trong chốc lát, Nhiếp Vân thấp giọng hô một tiếng, linh khí trong cơ thể vốn có chút mỏng manh lại lần nữa trở nên nồng đậm hơn.
- Xem ra muốn đột phá, quả thực cần có đủ kỳ ngộ. Chỉ riêng vùi đầu khổ luyện là không được...
Không biết qua bao lâu, Nhiếp Vân khẽ thở dài một tiếng rồi đứng dậy.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng Nạp Hư cảnh trung kỳ chỉ còn cách mình rất gần, tùy thời cũng có thể đột phá. Thế nhưng trong lòng lại có một cỗ trở ngại, lại khiến cho hắn không có cách nào thành công.