Sau khi tới Thần giới, hắn cũng hiểu rõ không ít người của Phổ Thiên hoàng triều, cũng không phát hiện ra thứ này, cho nên cũng không quan tâm nữa.
Không nghĩ tới đồ vật mà hắn thiếu chút nữa quên lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt!
Cho dù đạo Tâm Ma bóng đen này, không phải là loại đồ vật này thì tuyệt đối cũng có loại quan hệ nào đó.
- Thiên Cơ sư, suy tính bổn nguyên!
Nghĩ đến chuyện này rất có thể có quan hệ với Hỗn Độn hải dương, Nhiếp Vân không còn tiếp tục bình tĩnh được nữa. Thiên Cơ thiên phú vận chuyển, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen Tâm Ma ở trước mắt, định suy tính xem bổn nguyên ở đâu.
Ầm ầm!
Ở trong dòng sông Thiên Cơ, bóng đen chảy xuôi thẳng về phía trước, hội tụ vào trong một đạo thân ảnh cực lớn.
- Là ai?
Nhìn thấy bóng đen này, sắc mặt của Nhiếp Vân trầm xuống, đang định nhìn thấy dung mạo của đối phương để tìm ra vị trí cụ thể thì đột nhiên dòng sông trước mắt lập tức sụp đổ. Đồng thời còn có một cỗ lực lượng cực lớn, đến cực hạn phủ xuống người hắn.
Phốc!
Nhiếp Vân lập tức lọt vào cắn trả, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó Nhiếp Vân đã lập tức cảm thấy trong đầu có chút hôn mê, giống như đã rơi vào bên trong ảo cảnh.
- Hừ, ở trong thế giới của ta mà cũng muốn công kích ta sao?
Hừ lạnh một tiếng, một đạo ý niệm lập tức bao phủ ra, cả người hắn lập tức trở nên thanh tỉnh.
Tuy nhiên. Lúc lần nữa nhìn thì hắn lại phát hiện ra bóng đen đã biến mất không thấy gì nữa. Tất cả mọi thứ trước đó giống như là một giấc mơ vậy, cái gì cũng không nắm bắt được.
- Trốn? Chuyện này. . .
Sắc mặt của Nhiếp Vân có chút khó coi.
Nơi này không phải là ở bên ngoài, mà là Nạp Vật Thế giới a!
Không ngờ ở chỗ này mà đối phương lại có thể công kích mình, sau đó lại thuận lợi đào tẩu... Như vậy cái Tâm ma này cũng quá quỷ dị a!
Nếu như không phải ở nơi này mà là ở bên ngoài. Vừa rồi chỉ sợ hắn đã rơi vào bên trong trầm luân, khó có thể tự mình thoát khỏi.
Xem ra chủ nhân của đạo Tâm Ma này, thực lực đã vượt xa hắn. Cho dù hắn có được giới vực hoàn mỹ, thực lực bạo tăng, thì cũng không phải là đối thủ của đối phương.
- Trước tiên mặc kệ, để cho Ngọc Sương khôi phục lại rồi lại nghĩ tiếp!
Nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn về phía linh hồn đang suy yếu ở trước mắt.
Sau khi tách Tâm ma ra, linh hồn của Ngọc Sương đã trở nên rõ ràng hơn không ít. Tuy nhiên vẫn không có ý thức của mình như trước, vẫn đần độn u mê.
Chỉ là chuyện này cũng không làm khó được Nhiếp Vân, ở trong Nạp Vật Thế giới, hắn muốn bảo vật tẩm bổ linh hồn gì thì cũng chỉ là vấn đề một ý niệm mà thôi.
Sưu sưu!
Vô số bảo vật tẩm bổ linh hồn lập tứ bao phủ linh hồn của Ngọc Sương.
Linh hồn của nàng quá yếu, nếu như lực lượng quá lớn mà nói, như vậy ngược lại sẽ không có chỗ tốt. Cho nên lúc này chỉ có thể tiến hành theo chất lượng, chậm rãi bồi bổ mà thôi.
- Có lẽ chừng ba ngày là có thể khôi phục lại được ý thức!
Nhìn bộ dáng hiện tại của Ngọc Sương, Nhiếp Vân phỏng đoán phải chừng ba ngày mới có thể khôi phục lại ý thức. Cho nên lúc này hắn cũng không có ý định chờ đợi, tinh thần khẽ động, một lần nữa trở lại bên ngoài.
Giờ phút này Thần Tháp Đế quân đã bắt Vân Lang Y tiên đến, đang đứng ở cách đó không xa.
Giờ phút này Vân Lang Y tiên đã bị tra tấn tới mức người không ra người. Tuy rằng Thần Tháp Đế quân nhìn như lỗ mãng, thế nhưng cũng không ngốc. Nhiếp Vân chỉ nói đan dược này có vấn đề, để cho hắn bắt người này tới. Từ đó hắn đã hiểu rõ ý tứ của Nhiếp Vân, xem ra có lẽ hắn cũng đã thẩm vấn người này xong rồi.
- Sao rồi? Hắn có biết gì không?
Không để ý tới Vân Lang Y tiên, Nhiếp Vân lập tức nhìn về phía Thần Tháp Đế quân ở trước mắt.
Đã thẩm vấn xong, như vậy cũng không cần hắn phải phí thêm một lần tay chân làm gì.
- Hắn ta cái gì cũng không biết, đan phương quả thực là tìm được ở bên trong cổ mộ, đan dược cũng là dựa theo đan phương mà luyện chế, chỉ là. . .
Thần Tháp Đế quân ngừng một chút rồi lại nói:
- Hắn nói khi thành đan lại xuất hiện một ít ảo cảnh, khiến cho hắn cho rằng đã luyện chế thất bại. Thế nhưng cuối cùng lại có thể thành công, chuyện này ngay cả hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
- Ảo cảnh?
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Như vậy cũng có thể giải thích được.
Xem ra người ra tay là một gia hỏa am hiểu Tâm Ma. Nếu như hắn đoán không sai, cái gọi là ảo cảnh này chính là phương pháp làm cho tâm trí nhiễu loạn. Như vậy mới khiến cho bên trong đan dược của hắn có lẫn vào Tâm Ma, mà ngay cả hắn cũng không hề phát giác ra được.
- Có phải ngươi đã phát hiện ra cái gì đó hay không? Ngọc Sương chất nữ đâu rồi? Nó thế nào rồi?
Thấy hắn trầm tư không nói, Thần Tháp Đế quân nhịn không được mà hỏi một tiếng.
- Đúng là đã phát hiện ra mấy thứ. Chỉ là hiện tại vẫn chưa tìm hiểu được rõ đầu mối... Ngọc Sương được ta ném tới một nơi an toàn. Hiện tại đang tại trị liệu, không được quấy rầy nàng! Chỉ là, ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, chắc chắn nàng sẽ không có việc gì.
Nhiếp Vân khoát khoát tay, lại an ủi đối phương một câu.
- Cũng đúng, nếu như ngay cả ngươi cũng không cứu nổi. Như vậy chỉ sợ ở trong Thần giới sẽ không có người nào có thể làm được!
Biết rõ hắn là truyền nhân của Thần Nông, Thần Tháp Đế quân cũng có chút yên tâm.
Chuyện này cũng rất bình thường, trước đó chính là Nhiếp Vân cứu nàng trở lại. Nếu nói trên thế giới này ai không hại nàng, như vậy nhất định Nhiếp Vân là một trong số đó.
- Ở trong Thần giới này, ngươi am hiểu Tâm Ma chỉ có ba vị, đầu tiên là Hóa Bi lão nhân ở trong U Ma cảnh! Tuy rằng U Ma cảnh là một hiểm địa ở trong Thần giới, một ít Đại Đế bị truy nã ở trong Thần giới, không có chỗ đào tẩu đều ẩn thân ở trong đó! Mà vị Hóa Bi lão nhân này chính là một trong số đó!