Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm nhận linh khí nhộn nhạo, nồng đậm trên không trung, cảnh sắc trùng hợp với trong trí nhớ, Nhiếp Vân cảm thấy toàn thân kéo căng, hít thở có chút hỗn loạn.

Tuy rằng bây giờ hắn là tông chủ Kiếm Thần tông, nhưng mà Hóa Vân tông mới thực sự là gốc rễ không thể thay đổi trong lòng hắn.

- Chính là ngọn núi phía trước... Chỗ ở của nàng.

Đi một lát đã nhìn thấy một ngọn núi cao lớn như phỉ thúy xuất hiện trước mắt.

Linh khí trên ngọn núi này dường như cũng không nồng đậm, lại mang theo màu xanh đậm khiến cho người ta chưa tới trước mặt, chỉ cần hô hấp cũng đã cảm thấy sảng khoái không nói nên lời.

Nàng ưa thích yên tĩnh, thích cây cối, thích hồ nước, nước chảy. Mỗi khi mặt trời chiều ngả về phía tây nàng đều lẳng lặng ngồi bên hồ, nhìn mặt trời từ từ khuất bóng, thân thể không nhúc nhích dù chỉ một lần.

Kiếp trước, kiếp này Nhiếp Vân chưa từng thấy qua có người nào có thể điềm tĩnh như nàng, có thể khiến cho người ta cảm giác bình yên, thoải mái như vậy.

Cũng chính bởi vì như vậy cho nên mặc dù kiếp này có rất nhiều nữ nhân dung mạo không thua nàng xuất hiện, thậm chí còn thích hắn, nhưng mà cũng không thể làm cho Nhiếp Vân quên đi được nàng.

- Đi qua.

Tâm niệm thông thấu, một chút tâm tình khẩn trương kia buông lỏng. Tuy nhiên, nghĩ tới việc sắp nhìn thấy nàng vẫn làm cho tay chân hắn luống cuống.

Cuối cùng hắn cắn răng mọt cái, nhấc chân đi tới thánh sơn.

Cả ngọn núi vẫn yên tĩnh như kiếp trước, bốn phía đều là chim tước kêu to, u tĩnh. Một căn phòng bằng gỗ đứng sững sừng ở trong chỗ sâu của biển hoa, cây cối, phía trước là một hồ nước hình tròn, bên trong có đủ loại cá bơi lội.

Đạt tới Đoạt Thiên tạo hóa bí cảnh là có lực lượng thay đổi thế, đào một cái hố lớn trên ngọn núi, muốn tạo thành một cái hồ nước vô cùng đơn giản.

- Phong cảnh như vẽ, hoàn toàn phù hợp với tự nhiên chi đạo...

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, dường như nhìn thấy một bức họa cuộn tròn, làm cho trong lòng người ta không tự chủ được trầm tĩnh lại, lẳng lặng bay xa.

Nàng kiếp trước mặc một bộ y phục màu trắng, thích đứng bên hồ lẳng lặng quan sát hồ nước. Có đôi khi một lần đứng là một ngày, cũng không có nói chuyện, không tul uyện, dường như đang muốn hiểu rõ tự nhiên, cảm nhận tự nhiên vậy.

- Kiếp trước hai chúng ta gặp nhau ở đây....



Kiếp trước khi gặp nhau cũng không có chỗ lãng mạn gì, mà là hắn xâm nhập nơi này, bất ngờ gặp phải nàng.

Không có vừa thấy đã yêu, cũng không có hảo cảm, chỉ là một lần gặp mặt mà thôi. Về phần cảm tình thăng hoa là lần kia...

Nghĩ tới lần kia, Nhiếp Vân lắc đầu, đang trầm tư thì đột nhiên nghe thấy một tiếng két vang lên... Căn nhà gỗ kia có động tĩnh, một đạo thân ảnh xinh đẹp, gầy gò đi tới.

Bóng người mặc y phục màu trắng, gió nhẹ khẽ quét, tay áo bồng bềnh, phụ trợ ra một tiên tử không nhiễm bụi trần.

Tuy rằng không thấy được mặt nàng, chỉ là một bóng lưng đã khiến cho người ta cảm thấy là một bức tranh hoàn mỹ nhất thiên địa này...

Sưu sưu...

Bóng lưng chậm rãi đi tới bên hồ, thân thể nàng như dung hợp hoàn mỹ với tự nhiên, tuy hai mà một. Hoặc như là cái bóng của thiên địa, không nhiêm bụi trần.

- Nàng vẫn giống như kiếp trước, không thay đổi... Mà ta, lại tục đi nhiều.

Nhìn thấy một màn trước mắt, tâm tình Nhiếp Vân kích động, trí nhớ của hai kiếp chậm rãi dung hợp lại.

Kiếp này nàng vẫn giống như kiếp trước, cao thượng mà thanh nhã. Mà hắn thì bởi vì muốn nhanh chóng tăng thực lực lên, tránh bi kịch kiếp trước cho nên biến thành một kẻ trộm, trở nên tục tằn hơn nhiều.

- Đệ tử hạch tâm Tiêu Lăng tới đây bái kiến Đạm Đài Tiên Tử.

Trong lúc không khí chung quanh yên tĩnh như tranh vẽ, không khí dường như cứng lại thì đột nhiên có một đạo thanh âm nổ tung.

- Tiêu Lăng?

Nhiếp Vân nhướng mày, lui về phía sau, thân thể dung hợp hoàn mỹ với cảnh vật chung quanh.

Thanh âm vừa dứt thì có một đạo thân ảnh chậm rãi đi tới, nhìn về phía thân ảnh yên tĩnh như vẽ đứng phía trước, trong đôi mắt hiện lên vẻ cực nóng.

- Tiêu Lăng tới tìm Đạm Đài tiên tử là vì muốn thương nghị chuyện Quỷ Vụ minh hải ba ngày sau.

Thấy đạo thân ảnh kia không quay đầu lại, vẫn lẳng lặng đứng bên hồ nước như trước, Tiêu Lăng không dám tiến lên mà tranh thủ nói ra ý đồ tới đây.



- Ta đi một mình, không cần thương nghị, ngươi đi đi.

Hắn còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy một thanh âm lạnh lùng vang lên, thanh âm này lạnh lẽo như băng, không có chút cảm tình nào chấn động.

- Cái này.. Lần này tiên tử đi Quỷ vụ minh hải chắc hẳn cũng biết được có chí bảo thiên ngoại rơi xuống, cho nên mới muốn đi qua xem a. Ta đã dò xét kỹ càng, có thể cùn hưởng với tiên tử, như vậy có thể giảm thiểu một ít nguy hiểm không đáng có..

Tiêu Lăng vội vàng nói...

- Ta muốn tu luyện, không nên quấy rầy ta.

Dường như Đạm Đài tiên tử cũng không có hứng thú với chuyện này, nàng thuận miệng ngắt lời Tiêu Lăng, thanh âm lạnh lùng, không có một chút cảm tình nào.

Nàng chính là như vậy, lạnh như băng, lẽo như tuyết, còn khi chân chính tán thành ai đó thì sẽ đem toàn bộ tâm tư ký thác vào trên người đối phương.

- Cái này... Quỷ vụ minh hải nguy hiểm, tại hạ chỉ lo lắng tới an nguy của Đạm Đài tiên tử mà thôi...

Tiêu Lăng giải thích.

Lời nói lần này của hắn nữ tử cũng không có trả lời mà khoát khoát tay, dường như có chút không kiên nhẫn.

- Như vậy được... Ta cáo từ trước...

Thấy động tác của nàng, Tiêu Lăng sao không biết ý tứ cơ chứ? Trong mắt hắn hiện lên vẻ không cam lòng, trong mắt chợt hiện lên vẻ âm tàn, hung ác, giận mà không dám nói gì, đành phải ôm quyền lui về phía sau vài bước rồi mới quay người rời đi.

- Tiêu Lăng sư huynh, sao rồi? Nàng có đáp ứng lời thỉnh cầu của huynh không? Có lẽ là cảm động không thôi a.

Dưới núi, mấy tên đệ tử hạch tâm nhìn thấy Tiêu Lăng tới, tất cả đều vừa cười vừa nói, vẻ mặt nịnh bợ.

- Tiểu tiện nhân, cho mặt mũi mà không biết xấu hổ. Nếu không phải ngươi là đệ tử của Đông trưởng lão, địa vị tôn sùng, có trợ giúp đối với việc cạnh tranh chức vị tông chủ của ta thì ánh mắt ta cũng không có thấp kém như vậy. Bằng vào thân phận hiện tại của Tiêu Lăng ta, nữ nhân nào mà không có được cơ chứ?

Nghe được lời mấy người này nói, sắc mặt Tiêu Lăng dữ tợn, trong mắt hiện lên vẻ âm nhu.

- Cho ngươi cơ hội ngươi lại không biết quý trọng, đợi cho tới Quỷ Vụ minh hải xem ta thu thập ngươi thế nào. Ta sẽ khiến cho ngươi chủ động chui xuống dưới người ta, để ta chà đạp, mặc ta vũ nhục, triệt để xé rách cái da mặt thanh cao của ngươi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK