Nghe được lời của con, Nhiếp Tiếu Thiên hiểu ý gật đầu, đột nhiên hỏi.
Trước đó Nhiếp Vân biểu hiện rất trấn định, một cây trường thương ngăn cản hai cường giả khí tông cảnh đỉnh, hết thảy đều làm cho mọi người không tưởng tượng nổi!
- Trước đó Phùng Tiêu đưa yêu hạch cho Dương Ngạn sử dụng, lại vừa khéo xuất hiện trong phủ đệ Dương gia, trong lòng con đã sản sinh hoài nghi, bất quá không vạch trần mà thôi, muốn xem thử hắn rốt cục muốn làm gì. Không nghĩ tới hắn đoạt đi Thiên Cơ kiếm, không biết vì sao Trữ Vương bọn hắn lại điên cuồng với bảo kiếm kia như vậy!
Nhiếp Vân cũng không phủ nhận, cười nói.
Tuy dọc theo đường đi Phùng Tiêu biểu hiện thật bình thường, nhưng bởi vì rất bình thường cho nên không ổn thỏa!
Kiếp trước Nhiếp Vân giao chiến cả đời với yêu nhân, hiểu rõ thủ đoạn của bọn hắn rõ ràng, Phùng Tiêu bị yêu nhân mê hoặc tâm trí, từ ánh mắt có thể nhìn ra dị thường, nếu điểm ấy còn nhìn không ra thật uổng phí hắn từng sống mấy trăm năm!
Lúc đó không vạch trần Phùng Tiêu chính là muốn nhìn xem yêu nhân có chủ ý gì, nhưng không nghĩ tới mục tiêu của bọn hắn là Thiên Cơ kiếm!
Nhưng tại sao mình không phát hiện Thiên Cơ kiếm có bí mật gì đây?
Khi nói chuyện mọi người đã đi tới cuối Mê Mang điện, thấy được cửa đá ở lối vào.
- Mau đi ra!
Quát một tiếng, Nhiếp Vân xông ra ngoài, mang theo Phùng Tiêu tiến vào thủy đàm chỉ chốc lát đã về tới khe sâu.
- Trời đã sáng rồi? Không nghĩ tới đã giằng co một đêm!
Nhóm người Nhiếp Tiếu Thiên lục tục đi lên, nhìn thấy mặt trời đã nhô lên cao, không nghĩ tới một chuyến vào mộ Lạc Khúc cũng đã qua một ngày.
- Nhiếp Vân, thừa dịp hai yêu nhân còn chưa đi ra, nhanh chóng phóng thích một phù lục, chỉ cần phù lục nổ tung dù bọn hắn là cường giả chí tôn cảnh cũng phải chết ở chỗ này!
Lạc Chiêm Hào vừa đứng vững đã vội vàng nói.
- Phóng thích phù lục? Giết hai yêu nhân kia thật sự quá lãng phí, hơn nữa ta còn có chuyện muốn hỏi bọn hắn rõ ràng, vẫn lưu nhân chứng sống đi!
Nhiếp Vân khẽ cười.
Nếu muốn phóng thích phù lục, đã động thủ bên ngoài cửa đá, hiện tại đã lên đầm nước, hiệu quả sẽ nhỏ hơn không ít.
- Lãng phí? Hai yêu nhân là khí tông đỉnh, vừa rồi tuy ngươi ngăn cản được bọn hắn nhất thời, nhưng khẳng định đánh lâu không phải là đối thủ, hơn nữa trong tay bọn hắn cũng có phù lục, vạn nhất bức nóng nảy…
Lạc Chiêm Hào sốt ruột nói.
- Yên tâm đi…
Nhiếp Vân đang định giải thích, chợt nghe tiếng nước vang lên, Trữ Vương cùng Đông Vương đã nhảy ra.
- Lại không bỏ trốn mà ở đây chờ, ha ha, chỉ sợ đây là quyết định ngu xuẩn nhất của các ngươi!
- Ai ngu xuẩn còn chưa biết đâu!
Nhiếp Vân cười nói, trường thương run lên, một đạo khí kình xoay tròn đánh tới.
- Đông Vương, ngươi cuốn lấy hắn, ta trước tiên giết đám người này rồi nói sau!
Biết trường thương của thiếu niên lợi hại, Trữ Vương không giao chiến với hắn, nhảy xuống xa xa, ánh mắt yêu dị nhìn nhóm người Nhiếp Tiếu Thiên tràn ngập sát ý.
- Chết đi cho ta!
Toàn thân yêu hóa, Trữ Vương thở mạnh, móng vuốt âm trầm chộp thẳng về hướng Nhiếp Tiếu Thiên.
Oanh long!
Không biết dùng phương pháp gì, tuy Trữ Vương bị trọng thương trong mộ Lạc Khúc, nhưng thực lực không chút hao tổn, vừa ra tay đã làm cả sơn cốc bị yêu khí âm trầm che kín, lực lượng cường đại bao phủ đám người Nhiếp Tiếu Thiên.
- Ta giết bọn hắn trước, nhìn xem ngươi có giao ra bảo vật hay không…
Thấy nhóm người Nhiếp Tiếu Thiên không thể trốn tránh, ánh mắt màu đỏ của Trữ Vương càng thêm yêu dị, cười hắc hắc, định giết chết toàn bộ đám nhân loại trước mắt, đột nhiên nghe được phía sau vang lên tiếng gió dồn dập.
Ba!
Bị tiếng gió dồn dập đập vào, Trữ Vương còn chưa kịp phản ứng đã bay ngược lên không, một đầu đánh lên tảng đá tựa như bị cắm thẳng vào!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Giãy dụa nhổ đầu ra khỏi tảng đá, Trữ Vương cảm thấy khí tức của mình có chút hỗn loạn, xương cốt sau lưng bị gãy hai ba cái, tức giận oa oa gọi bậy, vừa nhìn ra phía trước mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một Hổ Đầu thú cực lớn!
Hổ Đầu thú cao hơn ba thước, dài bảy tám thước, toàn thân tản mát ra khí tức cường đại cực điểm, không ngờ là yêu thú khí tông đỉnh.
Ưu thế tiên thiên của yêu thú mạnh mẽ, so với nhân loại cùng yêu nhân cùng cấp bậc còn mạnh hơn, hơn nữa Trữ Vương bị cạm bẫy trong Lạc Khúc mộ tra tấn, không còn ở thời kỳ toàn thịnh, nếu đánh nhau có thể tưởng tượng hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Trốn!
Trữ Vương không ngu ngốc, trong nháy mắt đã nghĩ tới đối sách, xoay người bỏ chạy.
- Hống!
Tiểu Hổ am hiểu tốc độ, làm sao cho hắn chạy thoát, gào thét một tiếng nhanh như mũi tên đi tới sau lưng hắn, lại một móng vuốt bổ tới.
Oanh oanh oanh oanh!
Chỉ thoáng chốc Trữ Vương đã xụi lơ dưới đất, xương cốt toàn thân bị tiểu Hổ bẻ gãy không chút khoan nhượng, lực lượng tan hết, nằm dài dưới đất như bãi bùn lầy.
- Trữ Vương…đây là các ngươi bức ta, chết đi cho ta!
Đông Vương không nghĩ tới Trữ Vương nhanh như vậy đã biến thành nửa chết nửa sống, biết một khi đầu yêu thú kia lao qua chính mình khẳng định cũng rập khuôn theo, sắc mặt hắn dữ tợn, bàn tay vung lên, một đạo kiếm quang hướng Nhiếp Vân chém xuống.
Thiên Cơ kiếm!
Tuy rằng hắn không có bổn sự như Nhiếp Vân trong khoảng thời gian ngắn có thể luyện hóa được bảo kiếm, nhưng trình độ sắc bén của bảo kiếm không thể khinh thường, trường kiếm đánh ra, một đạo hàn quang hiện lên va chạm vào Lạc Vân thương của Nhiếp Vân.
Đinh đinh đinh đinh!
Thương kiếm giao nhau, phát ra tiếng vang giòn liên tiếp, trong chớp mắt Nhiếp Vân rơi xuống hạ phong liên tục lui về phía sau.
- Ân? Không đúng, tuy thanh kiếm này cấp bậc không thấp, nhưng tựa hồ không có đặc thù gì…
Ngăn cản tiểu Hổ không cần đi qua, trường thương trong tay Nhiếp Vân run lên giao phong cùng Thiên Cơ kiếm.
Giao phong vài lần, Nhiếp Vân càng cảm thấy kỳ quái, từ bề ngoài Thiên Cơ kiếm là vương tộc thượng phẩm, nhưng vì sao hắn luôn có cảm giác còn không cứng rắn bằng Lạc Vân thương đây?
- Chẳng lẽ là ảo giác? Không có khả năng…
Ban đầu Nhiếp Vân còn tưởng mình cảm giác sai lầm, nhưng qua hơn mười chiêu phát hiện không phải, thanh Thiên Cơ kiếm khẳng định có vấn đề!
- Ha ha, chết đi cho ta, giết ngươi xong ta tiếp tục giết Hổ Đầu thú, đem toàn bộ các ngươi giết sạch!
Thấy thiếu niên liên tục lui về phía sau, không ngăn được công kích của mình, Đông Vương tựa hồ thấy được hi vọng, khuôn mặt dữ tợn rít gào.
- Chỉ sợ ngươi phải thất vọng, phá cho ta!
Thấy hắn còn muốn giết mọi người, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu, Lạc Vân thương run lên, lực lượng toàn thân nháy mắt truyền tới đâm thẳng vào Đông Vương.