Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những phù điêu này không thể lấy đi, vậy thì cứ phục chế xuống, dù sao đối với hắn mà nói, cũng chỉ là một ý niệm mà thôi, cũng không khó là bao.

- Huynh đệ, chúng ta đi nhanh một chút, phía sau đã không có người nữa rồi. Ta nói theo phía sau kiếm chỗ tốt chẳng qua chỉ là nói ý vậy thôi. Ngươi không thể coi là thật a. . .

Không biết Nhiếp Vân đang phục chế ở trong nạp vật thế giới, thấy hắn càng đi càng chậm, Đào Huân không khỏi gấp gáp hô lớn.

Hắn thấy người trước mắt này cũng quá thành thật a, hắn nói là nói đi ở sau lưng mọi người kiếm chỗ tốt chẳng qua chỉ là nói ý một chút mà thôi, có thứ tốt vẫn phải cướp, thế nhưng hắn không ngờ tới tên này lại tưởng thật. Lại còn ngừng lại, vốn là bọn họ so với người khác đã ở xa hơn. Thế nhưng lúc này hắn phát hiện ra ở phía sau mình ngay cả nửa bóng người cũng không còn nữa!

Như vậy còn cướp cái rắm a?

- Được, ta lập tức tới ngay!

Phục chế toàn bộ phù điêu trước mắt, nạp vật thế giới phỏng chế ra đồ vật giống nhau. Lúc này Nhiếp Vân mới thở phào nhẹ nhõm, cười một tiếng rồi mới chạy theo.

- Chúng ta nhanh đuổi theo một chút đi, nếu không ngay cả chút cặn cũng không có a!

Thấy hắn chậm rãi chạy tới, lúc này ở trước mặt ngay cả bóng quỷ cũng không có, Đào Huân đã có chút hối hận hợp tác với Nhiếp Vân. Bất quá trước đó đã nói vậy cho nên hắn cũng không tiện mở miệng.

Thấy vẻ mặt của hắn như vậy, Nhiếp Vân nào không biết đối phương đang nghĩ cái gì chứ? Hắn khẽ cười một tiếng, cũng không nói thêm gì.

Không thể không nói, người này còn là tương đối nói nghĩa khí, nếu như đổi lại là người khác thấy hắn chậm chạp như vậy, nhất định đã sớm chạy đi rồi.

Nếu hắn ta đã giảng nghĩa khí như vậy, cho hắn ta chút chỗ tốt cũng không có gì.

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy ở phía cuối hành lang phù điêu đại đạo đều là từng cái phòng kín mít, bên trong những căn phòng này không ngừng truyền ra tiếng chém giết, chắc hắn là đám gười trước đó phát hiện ra bảo vật, đang tranh đoạt với nhau.

- Đi, đi qua nhìn một chút!

Nhiếp Vân nhìn về phía một căn phòng rồi bay đi.

- Ài. . .

Thấy Nhiếp Vân bay đi, xông thẳng vào một căn phòng, Đào Huân thiếu chút nữa không có bị nước miếng làm cho sặc chế.

Sao người này lại ngốc như vậy chứ?



Trước đó đi chậm rãi cũng thôi đi, thực lực không đủ, không dám đi trước. Lần này người ta vẫn còn đang cướp đoạt ngươi lại vọt vào trong, đây không phải là muốn chết hay sao?

Sợ đồng bạn mới quen này của mình bị người khác giết, mặc dù Đào Huân sợ hãi, thế nhưng hắn vẫn cắn răng đi theo, trong nháy mắt đã đi tới trước căn phòng kia.

Căn phòng này không lớn, cũng không biết bên trong là bảo bối gì, bất quá còn chưa tiến vào bên trong đã cảm thấy một cỗ khí tức giết chóc nồng đậm. Còn có vài cỗ thi thể ngổn ngang bên ngoài.

- Bạch nhân tiên tử Tuyệt Sát đại thế giới, Trịch trục tôn giả. . . Tất cả đều chết hết, người trong này rốt cuộc là ai? Vân Đồng, ngươi mau ra đây đi.

Thấy thi thể trên đất, cơ mặt Đào Huân không ngừng co quắp lại, khẩn trương tới mức thân thể có chút cứng đờ.

Còn chưa vào cửa, vừa nhìn thấy mấy cỗ thi thể bên ngoài đã khiến cho hắn có chút không chịu nổi.

Bạch nhân tiên tử, Trịch trục tôn giả, những người này hắn đều biết, mỗi một người thực lực đều mạnh mẽ hơn hắn hơn. Cường giả như vậy ngay cả cửa cũng chưa tiến vào thì đã bị giết. Như vậy có thể tưởng tượng ra được, một khi hắn xông vào. Ắt hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Làm không tốt chỉ cần vừa ló đầu đã bị người ta giết trong nháy mắt.

Nhưng mà, không thể không đi, đồng bạn Vân Đồng này của hắn đã xông vào, không cứu hắn ra cũng quá không nghĩa khí a.

- Liều mạng, cùng lắm thì chết!

Do dự trong chốc lát, Đào Huân cắn răng một cái, tung người phóng vào bên trong, vừa mới đi vào hắn đã đụng phải một người.

- Giết. . .

Đào Huân sợ hết hồn, sát chiêu liên miên đánh ra. Hắn đang định thi triển toàn bộ về phía đối phương thì đã nghe thấy một đạo thanh âm có chút nghi ngờ vang lên.

- Đào Huân, ngươi làm gì vậy.

- Ồ?

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người đang đứng ở trước mắt chính là Vân Đồng vừa mới rồi đi vào, trong tay đối phương đang cầm một đống vật, vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía hắn.

- Ngươi không sao sao?

Có chút nghi hoặc nhìn về phía Vân Đồng, Đào Huân không dám tin tưởng điều xảy ra trước mắt mình.

Chỗ nguy hiểm như vậy, làm sao hắn lại không bị sao chứ?



Trong lòng kỳ quái, lại vội vàng nhìn qua chung quanh, vừa nhìn một cái, thiếu chút nữa hắn đã bị dọa sợ tới mức bổ nhào xuống mặt đất.

Chỉ thấy bên trong gian phòng không lớn trước mắt có vô số thi thể nằm đầy đất, mỗi một người đều là người tiếng tăm lừng lẫy. Danh tiếng so với hắn còn lớn hơn rất nhiều.

Mà lúc này những người này cũng đã tuyệt khí bỏ mình, cũng không biết chết như thế nào.

- Ồ, mới vừa rồi ta đi vào phát hiện ra bọn họ đã tự giết lẫn nhau tới chết, ta cầm thứ tốt ra ngoài. Chúng ta đi thôi!

Thấy hắn có chút nghi ngờ nhìn mình. Nhiếp Vân lắc lắc vật trong tay rồi cười nói.

- Tự giết lẫn nhau tới chết?

Hai mắt Đào Huân như sắp rớt xuống mặt đất.

Thật hay giả đây? Vận khí của tiểu tử này cũng quá tốt a!

Nhưng nếu như hắn nói không tin, nhìn thi thể đầy đất một chút, Đào Huân không ngừng lắc đầu một phen.

Những người này, mỗi một người đều là tiếng tăm lừng lẫy, cho dù có mười hắn buộc chung lại một chỗ cũng không đủ để cho bọn họ giết chết. Hắn cũng chỉ tương đương với Vân Đồng này. . . Hắn không giết được, đương nhiên cũng không phải bị đối phương giết. . .

Xem ra chỉ có thể quy kết vào vận khí!


- Là thứ tốt gì?


Thấy những người này đã tử vong, Đào Huân không còn lo lắng nữa mà hai mắt nhìn về phía vật trong tay Nhiếp Vân.


- Một ít thần binh cấp bậc bán bộ Chúa Tể, ngươi cầm đi, đối với ta tác dụng không lớn!


Nhiếp Vân tiện tay ném cho đối phương.


Mấy món binh khí trong gian phòng này đều là cấp bậc bán bộ Chúa Tể, loại này bảo vật cấp bậc, bên trong nạp vật thế giới của hắn có thể tùy ý sao chép, đúng là không có tác dụng gì.


- Độc long chi Binh, Hàn tuyền kiếm, Lăng Ba Kim Ti võng. . . Những đồ này ngươi đều cho ta sao? Chúng ta chia đều, đã nói chia đều là chia đều, không thể một mình độc chiếm. . .


Thấy Nhiếp Vân tiện tay đưa bảo vật tới, Đào Huân giật mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK