Ký xong sinh tử ước, người phụ trách truyền đạt ba tấm phù lục nhỏ như lòng bàn tay.
Tiếp nhận phù lục Bùi Dương nhanh chóng đi thẳng lên núi, lúc này đi thẳng về phía trước.
- Trên sơn đạo có không ít điêu khắc và kiếm ý, đều là cảm ngộ của tiền nhân, có thể lĩnh ngộ ra một ít gì đó.
- Chúng ta nhanh chóng đuổi theo đi, nghe nói lần trước đi theo sau lưng Bùi Dương và quan sát cử động của hắn sẽ lĩnh ngộ một bộ kiếm pháp kém!
- Ân, không riêng lĩnh ngộ kiếm pháp, trên đường còn tránh được không ít phiền toái, thuận lợi tiến vào kiếm linh tháp!
Thấy hắn rời đi, những người chưa mua được tiến tháp phù đầy lo lắng, hận không thể lập tức theo sau.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Nhiếp Vân giao tiền bốn người, phân biệt ký sinh tử ước, chậm rãi đi theo mọi người lên núi.
Ra khỏi đại điện, quả nhiên đúng như Văn Đào gia chủ nói, đi theo lối đi tiến thẳng về phía trước, nhìn từ xa có cảm giác như đai lưng nạm ngọc.
Đường núi do vô số cầu thang tạo thành, mỗi một tầng đều cao hơn một trượng, không có tu vi nhất định, cho dù muốn đi lên cũng tốn hao cái giá to lớn.
Nhìn từ xa, Bùi Dương xung trận ngựa lên trước, sau lưng có không ít người theo sau nối thành hàng dài.
Nhiếp Vân thả người nhảy lên thang đá và tiến lên.
Thang đá không có bất kỳ điểm nào kỳ lạ, hai bên bóng loáng như đao gọt thành, phía trên điêu khắc kiếm chiêu.
Phía trên kiếm thức điêu khắc vô số lý giải kiếm thuật, hẳn là người đi ngang qua đánh đấu.
Nhiếp Vân liếc mắt nhìn những đánh dấu kia, lập tức nhịn không được cười lên.
Những kiếm thức này đơn giản đến cực điểm, đều là chiêu số bình thường nhưng trong mắt những người đánh dấu lại như có ẩn chứa đại đạo bên trong, vô cùng phức tạp và áo nghĩa khó nói thành lời.
Người bình thường nhìn thấy những kiếm chiêu này đều có thể luyện thành, chỉ khi nào xem những đánh dấu có thể đoán được luyện không thành một chiêu nửa thức, gây chuyện không tốt còn đi loanh quanh, tâm thần lo nghĩ, sống không bằng chết.
Có thể nói những đánh dấu này hiếm thấy tới cực điểm, chuyên môn dẫn người ta vào, người có tâm thần không kiên định chỉ liếc mắt nhìn sẽ không nhịn được xem tiếp, sau đó hoài nghi chính mình và biến thành vô tích sự.
Trong nội tâm đang tại cười thầm, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa có không ích người đứng trước thạch bích hoa chân múa tay vui sướng như điên.
- Không đúng... Chiêu kiếm pháp này xem tranh vẽ kiếm ý trùng thiên, nếu như dựa theo đánh dấu lại âm nhu như nước, chẳng lẽ thật sự là kiếm ý như nước...
- Tranh vẽ này cũng không phải kiếm ý trùng thiên, mà là đâm rách bầu trời, dùng để ngăn cản công kích phía trên, xem phương vị công kích người đang nhảy lên, loại tình huống này hư không bị lực, kiếm ý cương mãnh, ngược lại cung cấp lực bật lên cho đối phương, kiếm ý như nước, triệt tiêu áp lực của hắn, như như vậy làm công kích của hắn chật vật không chịu nổi.
- Đây là địch cường ta yếu, hư thật kết hợp!
- Ngươi nói ta không đồng ý, kiếm đạo chú ý tâm ý, ngươi xem đánh dấu phía dưới này, đây là Liệu Thiên kiếm, đối mặt địch nhân phía trên có lẽ trùng kích trước mặt, phá vỡ phòng ngự, làm cho đối phương tránh không thể tránh, một mặt trốn tránh, đối phương sẽ đón đầu đánh xuống, đến lúc đó mất đi mục tiêu...
- Ta cảm thấy chiêu này không phải âm nhu như nước, cũng không phải cương mãnh như sắt, mà là hư chiêu, kiếm ý xông lên mê hoặc địch nhân, trên thực tế lại kết hợp động tác bổ xuống làm người ta khó lòng phòng bị.
- Đều sai rồi, tuy kiếm chiêu này nhìn không kém nhưng một khi ra tay không ra hết, còn không bị người ta chém giết? Bởi vậy ta cảm thấy được kiếm chiêu này không có ý nghĩa thực tế, là mua kiếm chém đông tây thôi.
- Có hoa không quả!
Mấy người vây quanh thạch bích, bọn họ tranh cãi đỏ mặt tía tai.
Nhiếp Vân đi tới trước mặt, giương mắt nhìn sang kiếm chiêu trên vách đá, sau khi xem xong bất đắc dĩ lắc đầu.
Trên tấm bia đá khắc là kiếm chiêu đâm lên, chỉ có điều mấy người này nói hoàn toàn khác nhau, trong kiếm ý mang theo ác liệt bế nghễ thiên hạ, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành.
Nếu như đoán không tệ, chiêu này là chiêu số đồng quy vu tận, đánh không lại địch nhân, lợi dụng bản thân không môn hấp dẫn đối phương, từ đó làm cho đối phương têến vào không môn và đạt tới mục đích đồng quy vu tận.
Nghĩ đến những chuyện này, Nhiếp Vân quét mắt đánh dấu chung quanh và bất đắc dĩ.
Đánh dấu ghi cái gì cũng có, kiếm chiêu bị động như thế trong mắt kẻ khác quả thực có thể nói nhật nguyệt đồng huy, tinh thần bất hủ, là kiếm chiêu chí cao vô thượng.
Nhìn những đánh dấu này có ý nghĩa rõ ràng, có lý có cứ, thậm chí còn chuyển ra không ít kiếm chiêu và kiếm thuật tương tự, viết ra truyền thừa, lai lịch, cùng với lịch sử chói lọi, có những thứ này, chỉ cần ngươi nhìn sẽ kìm lòng không được lâm vào trong đó, không cách nào tự kềm chế.
- Chỉ sợ những đánh dấu này không phải người ngoài ghi, mà là có người cố ý làm thế!
Nội tâm Nhiếp Vân khẽ động.
Những kiếm chiêu này đánh dấu thành công hấp dẫn tâm tư tu luyện giả, trợ giúp bọn họ đi con đường chính xác nhưng thật ra đã rời khỏi quỹ đạo, nếu như nói là người ngoại lai cố ý ghi, khẳng định không có lợi hại như vậy, cũng không có thủ đoạn khéo như thế.
Cách giải thích duy nhất rất có thể có người cố ý làm và dẫn mọi người tu luyện quanh co.
Nếu có thể vẽ kiếm chiêu lên, nhất định là hi vọng có người học được, vì sao lại làm ra kêếm chiêu hư giả như thế?
- Con đường tu luyện gian khổ mà đường xa, tâm trí không kiên, ý chí bất định sẽ cách thành công càng lúc càng xa, khó có thành tựu!
Người điêu khắc những chú giải này có khả năng làm theo đạo lý kia, làm cho người ta hiểu kiên định tín niệm của mình là đúng, một mặt tin vỉa hè, thay đổi thất thường, bảo sao hay vậy, cuối cùng là kẻ vô tích sự!
Quy linh hình ra phỏng đoán trong nội tâm của hắn, cảm khái nói một câu.
Hắn sống không biết bao nhiêu năm, hắn đi theo sau lưng Thần Nông Đại Đế, Lục Hi Đại Đế, lý giải về kiếm đạo từ lâu đạt tới cảnh giới cực kỳ cao thâm, đánh dấu giải thích là cố ý mê hoặc người ta, với hắn mà nói cũng là vui đùa.
- Đúng vậy a, tu luyện chi đạo, quý ở kiên định nội tâm!
- Nội tâm của mình không kiên định, kết quả là thành tựu cũng sẽ có hạn!
Nhiếp Vân gật đầu.