Vì bảo trụ con dân của mình, lại làm thế giới không hủy mất, Tu La Vương mới bị bách lưu lại thủ đoạn này.
Bởi như vậy, cho dù thế giới nghiền nát, cuối cùng vẫn có một ít tính mạng còn sống sót như Huyền Thiền Vương, xem như giữ hỏa chủng.
Cho du như vậy cũng có tầng tầng nghi hoặc.
Thứ nhất, nếu như thần chi di tích là thế giới lúc trước của Tu La Vương, thiên địa lục đạo có liên quan gì với thế giới bị nghiền nát?
Thứ hai, nếu như đây là thế giới nghiền nát của Tu La Vương, vì sao tính mạng trong đó không tử vong theo.
Thứ ba, vì sao đám người A Dục Vương cho phép thế giới này tồn tại?
Hắn biết rõ quá ít, nghĩ quá nhiều cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Hẳn là hắn, bằng không tuyệt đối không có người nào nguyện ý hao tổn lớn như thế tróc thế giới cổ chiến trường đặt lên lưng ta.
Quy Nguyên gật đầu.
- Sứ mạng của ngươi là chở thượng cổ chiến trường, làm sao đạt được Hỗn Độn Vương Thạch?
Nhiếp Vân không muốn quan tâm nhiều tới chuyện của Tu La Vương, dù sao nơi này chưa chắc an toàn, trực tiếp nói sang chuyện khác.
- Kỳ thật Hỗn Độn Vương Thạch này chảy ra từ thượng cổ chiến trường, ta cũng cơ duyên xảo hợp đạt được.
Quy Nguyên giải thích.
- Ah? Từ thượng cổ chiến trường lưu truyền tới đây? Làm sao tiến vào thượng cổ chiến trường.
Nhiếp Vân hỏi.
- Muốn vào thượng cổ chiến trường, đầu tiên phải đi lên mai rùa của ta, sau đó theo xiềng xích bò lên, cuối xiềng xích là nó, đương nhiên, ta cũng chưa từng đi vào, đây chỉ là suy đoán.
Quy Nguyên do dự sau đó lên tiếng.
- Theo khóa sắt. . .
Nhiếp Vân cau mày...
Chỉ liếc mắt nhìn khóa sắt đã có cảm giác như lọt vào hầm băng, muốn bò lên quá khó khăn.
Khác với lúc trước hắn từ đại lục Phù Thiên tiến vào Linh giới, cho dù có chút tương tự nhưng dọc theo đồ vật đặc thù đi lên, việc này hung hiểm hơn trước rất nhiều.
Thậm chí những tuyệt mệnh chi khí khủng bố kia chính là từ thượng cổ chiến trường thổi xuống, bằng không tại sao có uy lực đáng sợ như vậy.
- Trừ khóa sắt, ngươi còn biết thông đạo nào nữa hay không?
Nhiếp Vân hỏi.
- TA không quá rõ ràng, ta bị khóa ở đây từ thượng cổ tới nay, cũng không đi ra ngoài, cũng không tiếp xúc với người nào nên không biết, nhưng...
Quy Nguyên lắc đầu, đang muốn nói tiếp, đột nhiên cảm thấy cả Thiên Huyền điện lắc lư rất mạnh.
Ngay sau đó có tiếng nổ mạnh kinh thiên vang lên, đâm thẳng linh hồn bọn họ.
- Như thế nào?
Huyền Thiền Vương vội vàng đứng dậy, vẻ mặt cảnh giác.
- Phục Giang vương tử không phá được mai rùa, hiện tại đang sử dụng thủ đoạn bạo lực.
Nhiếp Vân lật tay một cái, mọi người bay ra khỏi Thiên Huyền điện bay trở lại mai rùa.
Lúc này mai rùa đang bị thủ đoạn bạo lực nào đó xông vào, cả không gian không ngừng rung động lắc lư, âm thanh nổ mạnh như chuông ngân làm màng tai mọi người như nứt ra, tinh thần không được, chỉ sợ tùy thời sẽ sụp đổ.
Chỉ từ âm thanh đã biết rõ đối phương đang sử dụng đồ vật cực kỳ cuồng bạo nào đó, không ngừng oanh kích mai rùa, bằng không sẽ không xuất hiện tiếng nổ lớn như thế.
- Chủ nhân, làm sao bây giờ?
Nhìn thấy mai rùa chấn động mạnh như thế, Quy Nguyên nhìn qua.
Lúc này phụng Nhiếp Vân làm chủ, toàn bộ dùng hắn cầm đầu.
- Không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đi chiếu cố bọn chúng, Huyền Thiền Vương, ngươi tiếp tục ngụy trang thành Hồ Vi, ta tiếp tục ngụy trang thành Cửu Triêu, về phần Quy Nguyên, hiện tại ta khôi phục thương thế của ngươi.
Thiên nhãn xuyên thấu qua mai rùa, nhìn rõ tình huống bên ngoài, Nhiếp Vân dặn dò một câu, trong bàn tay xuất hiện một đạo mộc sinh chi khí rót vào trong người Quy Nguyên, đồng thời Thiên Tâm Đằng lan tràn rót lực lượng tinh thuần cho Quy Nguyên.
Thiên Tâm Đằng vừa mới thôn phệ năng lượng của Cửu Triêu, Hồ Vi, hêện tại phải nhổ ra.
Cô cô cô cô!
Tuy thương thế Quy Nguyên lợi hại nhưng có mộc sinh chi khí duy trì, tăng thêm vô số năng lượng quán thâu, không qua ba giây đã khôi phục hoàn toàn, cũng không còn cảm giác không khỏe.
- Hiện tại ta và Huyền Thiền Vương lao ra, ngươi đuổi theo phía sau, làm ra biểu hiện giả dối chúng ta chạy trốn khỏi chết, chờ chúng ta tới gần đối phương thì đồng loạt ra tay.
Sau khi chữa tốt thương thế của Quy Nguyên, Nhiếp Vân cũng truyền ý niệm của mình với mọi người.
- Vâng, chủ nhân!
Nghe được kế hoạch này, đôi mắt Quy Nguyên, Huyền Thiền Vương tỏa sáng.
Có kế hoạch này, cho dù đám người Phục Giang vương tử có mạnh hơn nữa cũng phải ăn thiệt thòi lớn.
- Quy Nguyên, đây là một tấm Chủ Tể Phù Ấn, tặng cho ngươi, không nên dùng vội, thời điểm động thủ mới sử dụng nó mới có thể sinh ra hiệu quả nghiền áp tốt nhất.
Nhiếp Vân tiện tay ném một tấm Chủ Tể Phù Ấn đưa cho Quy Nguyên.
- Tạ chủ nhân!
Tiếp nhận Chủ Tể Phù Ấn, đôi mắt Quy Nguyên lóe sáng, nó có thực lực so với cấp bậc Tông chủ, nếu như không vì thứ này tuyệt đối không bị đối phương đè đánh.
- Chủ nhân. . .
Vừa giao Chủ Tể Phù Ấn cho Quy Nguyên, Tiểu Linh nhút nhát e lệ nói với hắn.
- Như thế nào?
Tiểu Linh hiện tại đang ở trong Thiên Huyền điện, lúc này hắn thu Thiên Huyền điện vào trong người, dựa theo tình huống bình thường sẽ không liên hệ với hắn, đột nhiên nói chuyện, chẳng lẽ có chuyện gì?
- Chủ Tể Phù Ấn... Chỉ còn lại một tấm
Tiểu Linh nói.
- Một tấm?
Sắc mặt Nhiếp Vân cứng đờ.
Hiện tại hắn có thể thu phục Huyền Thiền Vương, Cực Thiên Vương, đánh chết Cửu Triêu, thuận lợi tiến vào tuyệt mệnh chi địa, toàn bộ nhờ có Chủ Tể Phù Ấn, một khi không có thứ này, thực lực sẽ trở về như cũ, mặc dù sử dụng Thiên Tâm Đằng, nhất nhất chỉ có thể đánh chết cường giả hai ngàn tám trăm đại đạo, gặp được những chuyện này không có tư cách chen tay vào, ngay cả chạy trốn chết cũng không được!
Cho nên Chủ Tể Phù Ấn mới là thứ cam đoan thực lực của hắn, nếu không có thứ đó, hắn có thể sống sót ở nơi này hay không còn khó nói, đừng nói quần nhau với các cường giả nơi đây.
- Ta nhớ lúc trước không phải có hơn mười tấm sao? Vì sao lại sử dụng nhanh như thế?
Nhiếp Vân nghi hoặc hỏi.
Lúc đạt được Thiên Huyền điện hắn thấy có hơn mười tấm, vì sao sử dụng nhanh
hết như thế? Cho dù trong khoảng thời gian này không tiết chết cũng không dùng nhanh như vậy.