- Lúc đó trong lòng chúng ta tràn ngập tuyệt vọng!
Đúng vậy, đổi lại là ai sau khi biết chuyện như vậy, sợ rằng trong lòng cũng sẽ sinh ra sự tuyệt vọng, từ sâu trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi.
- Bất quá, sau đó đệ lại biết được một tin tức. Khiến cho mọi người giảm bớt không ít khủng hoảng!
Nhiếp Đồng nói tiếp.
- Tin tức gì?
Nhiếp Vân nhìn qua đối phương.
- Toàn bộ Hỗn Độn đại dương, trừ đám lính tiên phong như bọn hắn ra, toàn bộ dị tộc còn lại dường như cũng không biết được nơi này. Cho nên cũng không có phái những người khác tới đây. Nói cách khác, chỉ cần A Da Nạp này không đem tin tức truyền ra ngoài. Như vậy trong khoảng thời gian ngắn Dị tộc sẽ không thể nào tìm tới nơi này được. Mà chúng ta cũng sẽ không có nguy hiểm nữa!
Nhiếp Đồng nói.
- Chuyện này. . . Chẳng lẽ dị tộc sinh sống ở nơi khác? Không có liên hệ với Hỗn Độn đại dương hay sao?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi.
Hỗn Độn đại dương lớn như vậy, vô biên vô hạn, đối phương lại không tìm tới được nơi này? Thật hay giả vậy?
Trừ phi bọn họ không có sinh sống cùng một thế giới. Là người của hai thế giới khác nhau thì mới có thể.
- Những chuyện này đệ cũng không biết, thế nhưng nếu nơi này trừ đám người A Da Nạp ra, những người khác còn chưa biết được thì lại là một chuyện khác. Khi đó tứ đại vương giả đồng thời thở phào nhẹ nhõm một phen!
Nhiếp Đồng nói tiếp:
- Bất quá, như vậy cũng không phải là biện pháp tốt. Có người thứ nhất tìm được, như vậy chung quy cũng sẽ có người thứ hai. Dù sao tu vi đạt tới loại trình độ này như bọn họ, ai mà không có pháp quyết nghịch thiên cơ chứ?
- Cho nên. Việc cần kíp lúc đó không phải là thỏa hiệp, mà là phải nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Nói đến đây, Nhiếp Đồng khẽ cười một tiếng, nói:
- Thứ bọn họ muốn tìm là Hỗn Độn căn nguyên, nếu như Hỗn Độn căn nguyên căn bản không có tồn tại thì sao?
- Hỗn Độn căn nguyên không có ở đây? Chuyện này. . .
Nhiếp Vân trợn mắt.
Đây chính là một kế sách cực kỳ cao siêu, bọn họ muốn tìm Hỗn Độn căn nguyên. Thế nhưng căn nguyên lại không có ở đây. Như vậy cho dù có cử binh xâm lấn thì cũng không thể làm gì được.
Chẳng qua là. . . Làm sao có thể khiến cho căn nguyên không có ở đây được chứ?
- Tu La vương không hổ là siêu cấp thiên tài. Sau khi tiêu hao một phen tâm huyết, rốt cuộc cũng đã tìm được căn nguyên!
Tu La vương trong miệng Nhiếp Đồng chính là hắn lúc còn sống. Cũng không có liên quan tới ý thức hiện tại của hắn.
Giống như Tu La vương là một cái tước hiệu, ngôi vị hoàng đế vậy. Hắn bất quá cũng chỉ là một người người thừa kế kế tiếp mà thôi. So với Tu La vương trước kia, cho dù thực lực có giống nhau thì cũng không phải là cùng một người.
Đương nhiên, nếu như ban đầu lúc còn linh hồn cộng sinh, ý thức của hắn bị Tu La vương đoạt xá. Khi đó lại không có khác biệt gì cả.
- Mặc dù tìm được căn nguyên, thế nhưng bằng vào thực lực của hắn lại không có cách nào giấu hoặc là lấy đi căn nguyên được! Cho nên Tu La vương lần nữa rơi vào khốn cảnh!
-
Nhiếp Đồng đem bản thân mình đắm chìm vào trong trí nhớ về ức vạn năm trước:
- Bất quá. Dù sao Tu La vương cũng là thiên tài, hắn tĩnh tọa ở trước mặt Hỗn Độn căn nguyên năm nghìn năm. Rốt cuộc đã sáng chế ra được một bộ công pháp lợi hại! Bộ công pháp này kết hợp phương thức chiến đấu với đám người A Da Nạp cùng với ba nghìn đại đạo, có thể nói là tổng cương của ba nghìn đại đạo!
- Muốn vận chuyển được bộ công pháp này. Chuyện đầu tiên cần làm chính là phải chém tam thi! Cũng chính là cái gọi là chém giết kiếp trước, kiếp này và kiếp sau kia!
- Trảm tam thi?
Nhiếp Vân gật đầu.
Hắn đã trải qua trảm tam thi này, biết nó tương đương với chém giết chấp niệm, ác niệm và sự cố chấp.
Vốn hắn tưởng rằng Hư Không giới là do Hỗn Độn tự nhiên tạo thành. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ sợ cũng có liên quan tới Tu La vương a.
- Hắn rót bộ công pháp này vào trong Hỗn Độn căn nguyên, rốt cuộc cũng khuyên bảo được nó. Khiến cho nó chủ động rời đi với hắn. Lúc này hắn mới để cho A Dục Vương đáp ứng điều kiện của đối phương.
- A Dục Vương, Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát Vương cùng với Tu La vương dùng thủ đoạn man thiên quá hải, ngăn chặn A Da Nạp theo dõi. Đã tìm được lối đi không gian mà ban đầu bọn họ dùng để tới Hỗn Độn đại dương!
- Tu La vương biết đối phương muốn đi tới Hỗn Độn đại dương, nà A Da Nạp muốn truyền tin tức thì đều phải thông qua lối đi này. Cho nên hắn trực tiếp đem Tu La Chí Tôn vực cùng với linh hồn của hắn đều thiêu đốt, hóa thành đại phong ấn. Hoàn toàn phong bế lối đi này lại! Sau đó lại chế tạo ra giả tưởng bị tam đại vương giả liên thủ đánh chết. Thế nhưng trên thực tế một tia tàn hồn lại mang theo Hỗn Độn căn nguyên đi tới một nơi hết sức bí ẩn. Cụ thể là ở nơi nào, làm cái gì. Ngay cả đám người A Dục Vương cũng không biết. Cho nên, cho dù dị tộc có phái cường giả nữa xuất hiện thì cũng chỉ có thể đem mọi chuyện đổ lên trên người Tu La vương đã chết, không có liên quan gì tới bọn họ.
- A Da Nạp biết Tu La vương đã bị ba vương liên thủ chém giết. Sau đó quả nhiên lại muốn bổn cũ soạn loan. Lại muốn tiếp tục câu thông dị tộc. Thế nhưng sau khi phát hiện ra lối đi đã bị phong ấn, lòng tin xuất hiện tan vỡ. Mà Hỗn Độn vương, A Dục Vương, Tuyệt Sát Vương là nhân vật nào cơ chứ? Vừa mới nhìn thấy hắn lòng tin tan vỡ, lập tức thừa dịp đối phương yếu đuối xông lên, lập tức trấn áp hắn.
- Bất quá cũng chỉ là trấn áp chứ không phải là giết chết! Ca ca cũng biết rồi, linh hồn đã cộng sinh, muốn giết chết đối phương thì chỉ có một con đường, đó chính là tự sát! Nếu như A Dục Vương lại chết đi, như vậy quả thực phải xin lỗi Tu La vương đã hy sinh lúc trước. Cho nên, cũng chỉ có một con đường có thể đi!
- Trấn áp linh hồn của A Da Nạp ba động, A Dục Vương, Tuyệt Sát Vương, Hỗn Độn vương biết, cho dù đối phương không có cách nào truyền tin tức thì cũng không có nghĩa là Hỗn Độn đại dương đã an toàn. Có một nhóm người mạnh mẽ như vậy tồn tại, sớm muộn gì Hỗn Độn hải dương cũng sẽ lần nữa gặp phải nguy hiểm!
- Bởi vì biết những chuyện này cho nên bọn họ cũng không có ngừng tay. Ngoài việc lần nữa phục hồi vẻ phồn vinh của tam giới ra, bọn hắn còn lặng lẽ tập trung lại những thi thể này. Lại dùng các loại thủ đoạn tiến hành đoạt xá, biến chúng trở thành thuộc hạ đắc lực!