Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại hắn đã không ôm hy vọng có thể vượt qua được thành tích của Lục Huyền, hắn chỉ hi vọng hai người từ bên ngoài đến này có thể có được một ít Kiếm Ý phù. Như vậy, trên lý luận hắn có thể thành lập tiền tệ. Lần này người từ bên ngoài tới không thành công thì rất có thể lần sau sẽ thành công được.

Một khi tất cả người bên trong Kiếm Linh cốc đều nghe lời nói của Đại Tế Tự. Bế môn tỏa quốc, như vậy cho dù về sau có người từ bên ngoài đến đi vào, không để cho bọn họ có cơ hội tiến vào trong công thì cũng coi như xong.

- Ngươi đã không từ bỏ ý định mà còn ôm hi vọng như vậy. Được. Ta sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là tuyệt vọng!

Suy nghĩ của hắn sao Đại Tế Tự lại không biết cơ chứ? Hắn lạnh lùng cười cười, lại nhìn về phía Nhiếp Vân:

- Lên đây đi!

- Được!

Nhìn thấy hai người đang cãi lộn nhau, Nhiếp Vân cũng không nói nhiều, lúc này hắn đi tới trước mặt tấm gương kia. Lập tức bị quang mang bao phủ vào bên trong.

Sưu!

Quang mang màu đỏ nhạt lập tức chiếu rọi bốn phía.

- Quả nhiên ngay cả một khỏa cũng không có được...

- Ha ha, để ta xem lần này Nhị Tế tự còn gì để nói nữa không.

- Ngay cả Lục Bắc Hoang cũng không có lấy được một khỏa. Như vậy người từ bên ngoài đến này không có được một khỏa cũng là chuyện rất là bình thường!

- Xem ra lí do thoái thác của Nhị Tế tự không được rồi. Vẫn là tộc nhân chúng ta mới dễ dàng đạt được trong cốc tán thành a.

Nhìn thấy quang mang xuất hiện ở trên người Nhiếp Vân, mọi người xôn xao, cả đám khẽ lắc đầu.

Rất nhiều trưởng lão trước đó còn trung tâm đối với Nhị Tế tự, giờ phút này vẻ mặt đều hiện lên vẻ ảm đạm. Cả đám liên tục lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách với Nhị Tế tự.

Người từ bên ngoài đến này ngay cả một khỏa cũng không có được, như vậy đã nói rõ quan điểm của Nhị Tế tự là sai. Chắc chắn sẽ bị triệt tiêu địa vị Tế tự, cho nên bọn họ vẫn nên tránh xa ra một chút thì tốt hơn. Tránh cho bị liên quan đến.

- Chuyện này... Không có khả năng...



Khác với cái nhìn có chút hả hê của Đại Tế Tự, đồng tử của Nhị Tế tự co rút lại, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin tưởng.

Vừa rồi hắn cố ý cãi lý như vậy là vì hắn tin tưởng thiếu niên gọi là Nhiếp Vân này.

Thiếu niên này thực lực mạnh mẽ, ngay cả trưởng lão Hoàng cảnh viên mãn cũng có thể tiện tay đánh bại. Làm bất luận chuyện gì cũng có dũng có mưu... Theo hắn thấy, nếu như đặt thiếu niên này và Lục Huyền vào cùng một chỗ. Để cho hai người phải sống chết với nhau, như vậy Lục Huyền nhất định sẽ không phải là đối thủ của thiếu niên này!

Chính là bởi vì như vậy, hắn mới tràn ngập tin tưởng với thiếu niên gọi là Nhiếp Vân này. Tuy rằng không chiếm được nhiều Kiếm Ý phù như Lục Huyền thì hai ba mươi khỏa nhất định sẽ đạt được... Kết quả ngay cả một khỏa cũng không có được. Chuyện này khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận được.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ngươi...

Dưới sự kích động, Nhị Tế tự nhịn không được nhìn về phía Nhiếp Vân, muốn từ trong miệng của hắn biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Lời nói còn chưa dứt thì hắn đã lập tức nhớ ra. Chuyện xảy ra ở bên trong cốc, chỉ cần vừa ra ngoài là sẽ không nhớ được. Cho nên lúc này trên mặt hắn không khỏi sinh ra vẻ cô đơn:

- Chẳng lẽ... Ta thực sự sai rồi hay sao?

- Sai? Nhị Tế tự không nên nản chí, kết quả thế nào, còn không nhất định a!

Nhiếp Vân đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, hắn đứng trước mặt tấm gương, khẽ cười cười một tiếng.

Tất cả Ma Kiếm thạch mà hắn đạt được đều đưa cho đệ đệ, trên người hắn ngay cả một khỏa cũng không có. Cho nên đương nhiên sẽ xuất hiện loại tình huống này a.

- Ha ha, người từ bên ngoài đến này có lẽ còn đang nằm mơ a.

- Thật sự là nực cười!

- Không nhất định... Ngươi ngay cả một khỏa Kiếm Ý phù cũng không có được, chẳng lẽ lại còn có thể xuất hiện kết quả khác hay sao?

Rất nhiều trưởng lão sau lưng Đại Tế Tự, đồng thời cười cười, nói.

Ở trong mắt của bọn hắn mà nói, người từ bên ngoài đến này thật sự quá nực cười, kết quả đã rõ như ban ngày như vậy mà tới chết còn không thừa nhận.

- Không cần an ủi ta như vậy...

Nhị Tế tự khẽ lắc đầu, vô số trí nhớ quanh quẩn ở trong đầu, trong lòng tràn ngập sự cô đơn không nói nên lời.



Cũng giống như những người khác, hắn cho rằng Nhiếp Vân đang an ủi hắn cho nên mới cố ý nói như vậy.

Cũng khó trách hắn lại nghĩ như vậy, bởi vì thời gian tiếp xúc với huynh đệ của Nhiếp Vân không dài. Thế nhưng hắn biết rõ, vô luận chuyện gì thì Nhiếp Đồng đều nghe vị ca ca trước mắt này.

Ngay cả một khỏa mà Nhiếp Vân cũng không có được, đối với vị đệ đệ nói gì nghe nấy này hắn cũng không ôm bất luận một chút tin tưởng nào.

- Ha ha!

Thấy vẻ mặt của mọi người và thái độ của Nhị Tế tự, Nhiếp Vân khẽ gật gật đầu đối với Nhiếp Đồng.

- Được!

Nhiếp Đồng tiến lên.

- Không biết trời cao đất rộng...

Đại Tế Tự cười lạnh một tiếng, hai tay chắp ở sau lưng, đứng lẳng lặng ở nguyên tại chỗ. Chỉ cần thiếu niên ở trước mắt này kiểm tra xong. Khi đó tất cả lý luận của Nhị Tế tự đều triệt để bị xóa bỏ. Mà chính hắn cũng sẽ nghênh đón một bầu trời tương sáng, Kiếm Linh cốc sẽ hoàn toàn mằm trong sự khống chế của hắn, không còn thanh âm nào phản đối được nữa.

Khi trong lòng đang dương dương tự đắc, cho rằng Nhị Tế tự sẽ không còn cơ hội tiếp tục xoay người thì đột nhiên lại không nhịn được mà có chút sửng sốt, hai con mắt trợn tròn, thiếu chút nữa không kịp phản ứng.


- Chuyện này...


- Cái gì?


Cùng một màn xuất hiện ở trên thân các trưởng lão khác và tộc nhân trong Kiếm Linh cốc, tất cả mọi người đều sững sờ đứng ở nguyên chỗ, cả đám trợn mắt há hốc mồm.


Trong nháy mắt toàn bộ cốc lặng ngắt như tờ, cả tế đàn yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.


- Tuy rằng lần này bọn hắn không có được Kiếm Ý phù. Thế nhưng không có nghĩa là quan điểm của ta sẽ sai, ta hi vọng sau khi từ nhiệm chức vị Nhị Tế tự, các ngươi có thể đối xử tử tế với những người từ bên ngoài vào cốc sau này, không được ngược đại.


Nhị Tế tự Lục Vân Tử không nhìn về phía tấm gương mà có chút thất lạc khẽ lắc đầu. Lại mở miệng nói một câu, định quay người rời khỏi nơi này.


Lần này hắn đã thất bại rất nặng, trải qua chuyện vừa rồi, coi như hắn đã nghĩ thông suốt. So với việc bị người ta đá xuống đài, như vậy còn không bằng hiện tại quang minh chính đại từ bỏ địa vị Nhị Tế tự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK